Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 15




Thời Chung bị nụ hôn bất ngờ ập đến của cô làm cho chấn động đôi chút. Nhưng ngay sau đó, nụ hôn vì một giây kích động của cô đã được đáp lại bằng nụ hôn cuồng dại của anh.

Khác hẳn với nụ hôn nhẹ như gió thoảng của cô, anh dùng một tay cố định gáy cô lại, không cho phép cô tách ra dù chỉ một chút. Một lát sau, anh từ từ buông cô ra, cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.

Phản ứng của cơ thể chính là câu trả lời thành thực nhất. Trong mắt cô có sự kháng cự, có sự say mê, và còn có chút khát khao mong anh tiếp tục, đừng dừng lại.

Anh mỉm cười, vẻ si mê trong mắt cô đang muốn vụt qua thì gần như là cùng lúc đó, anh cúi đầu, vùi mặt vào hôn vai cô, hôn lên từng tấc da thịt ở hai bên tai, cần cổ.

Nhậm Tư Đồ cảm thấy tim mình đập như trống đánh. Cánh tay đang vòng trên cổ anh không còn sức đâu mà ngăn cản, chỉ có thể dựa lưng vào tường, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Trong cơn sóng tình trào dâng, anh ngước mắt nhìn cô. Trong đôi mắt chứa đầy dục vọng bỗng nảy sinh chút nghi hoặc. Đúng lúc này, sàn nhà dưới chân bỗng trở nên tròng trành xóc nảy, Nhậm Tư Đồ sợ tới nỗi nắm chặt cổ tay anh. Rồi sau đó, những tiếng cười nói vang vọng từ xa tới gần.

Tiếng bước chân và tiếng cười nói của một đám người đã sắp đến chỗ ngoặt ngay trước mặt họ. Nhậm Tư Đồ bỗng thấy lạnh cả người. Ngay lúc cô cảm thấy bối rối, không biết phải làm thế nào thì Thời Chung đã ôm chầm lấy cô, cả hai lách mình, trốn vào nhà vệ sinh.

“Cạch” một tiếng, cửa nhà vệ sinh bị khóa lại. Nhậm Tư Đồ dựa sát vào lồng ngực anh, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không lâu sau, bên ngoài lại vang lên tiếng ai đó loay hoay xoay tay nắm cửa.

Nhậm Tư Đồ không khỏi rụt người lại. Thời Chung đang ôm cô, thấy phản ứng dễ thương này thì bật cười. Đáng tiếc, ngay sau đó liền bị cô đưa tay bịt miệng…

Anh cúi xuống nhìn thì thấy cô đang lo lắng quan sát tay nắm cửa không ngừng lung lay vì bị người bên ngoài ra sức xoay qua xoay lại, sau đó thì thào nói với anh: “Suỵt, đừng lên tiếng…”

Một lát sau, đám người bên ngoài nghi hoặc hỏi: “Ai ở trong đó vậy?” Nhậm Tư Đồ nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo, ý bảo anh không được lên tiếng.

Thời Chung lại chẳng hề tỏ ra lo lắng, thậm chí còn thích thú hôn lên lòng bàn tay cô. Lòng bàn tay của Nhậm Tư Đồ vừa nóng vừa nhột nên cô bất giác bỏ tay ra khỏi miệng anh.

Tiếng nói bất mãn ở bên ngoài lại tiếp tục vang lên: “Lúc nãy đi vệ sinh, cửa vẫn bình thường mà, sao bây giờ lại không mở được nhỉ?”

Toàn bộ sự chú ý của Nhậm Tư Đồ đã bị người bên ngoài thu hút, mãi đến khi anh khẽ cúi người thì cô mới giật mình, hoàn hồn lại, nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Anh trả lời cô bằng một nụ cười lặng lẽ rồi sau đó lập tức nâng mặt cô lên, hôn mạnh vào môi cô.

Nhậm Tư Đồ hoảng hốt, trợn tròn mắt. Lúc này là lúc nào rồi mà anh còn có hứng thú để đánh lén cô… Người bên ngoài đã nói “tìm nhân viên phục vụ tới mở cửa” rồi kia kìa.

Nhậm Tư Đồ sợ tới nỗi không kìm được nữa, định lên tiếng ngăn anh lại. Nhưng lúc này, anh lại nhân lúc cô khẽ há miệng, môi hai người khẽ tách ra, liền bắt chước giọng điệu của cô lúc nãy, nói: “Suỵt, đừng lên tiếng…”

Nụ cười của anh rất nhẹ nhưng ánh mắt lại càn rỡ, vừa dứt lời liền tiếp tục khóa chặt môi cô.

Nhậm Tư Đồ quên mất ai đó từng nói rằng, trong cuộc đời mình, sẽ có lúc người phụ nữ vì một người đàn ông mà bất chấp tất cả. Cô chưa từng nghĩ rằng người đàn ông đó lại chính là Thời Chung…

Sự kinh hoàng lúc đầu đã dần tan biến trong nụ hôn nồng cháy và say đắm của anh. Cô chỉ có thể bị cuốn theo và đắm chìm trong đó, phối hợp cùng anh, đáp trả anh, mãi đến khi nụ hôn cuồng nhiệt này cũng không thể thỏa mãn được những khát vọng khó nói được đè nén sâu trong cơ thể.

Âm thanh bên ngoài đã biến mất không biết tự lúc nào.

Cũng không biết tự lúc nào, anh đã cởi hết những nút áo còn lại trên người cô.

Nhưng Nhậm Tư Đồ lại không cảm thấy lạnh, mà ngọn lửa dục vọng đã thiêu đốt cơ thể khiến cô nóng bừng lên. Việc duy nhất mà cô có thể làm lúc này chính là bám chặt lấy anh, mặc cho anh xoay người, ôm cô đặt lên trên bồn rửa tay.

Giờ khắc này, theo góc độ từ trên cao nhìn xuống, Nhậm Tư Đồ lại thấy ánh mắt cương nghị của anh vô cùng gợi cảm.

Nhậm Tư Đồ gần như là lập tức chọn giải pháp quy hàng. Cô từ từ buông lỏng bàn tay đang bám chặt lấy vai anh. Đây là một sự ám chỉ, ám chỉ mình đã yên tâm giao toàn bộ cho anh. Thời Chung lại áp người tới lần nữa, lúc này tư thế của anh cao hơn cô một chút. Anh bắt đầu hôn từ trán cô, trượt dần xuống phía dưới, không còn sự mạnh mẽ và cuồng dại gần như nuốt chửng như lúc nãy nữa mà nhẹ nhàng, dịu dàng, hôn lên vầng trán, chóp mũi, đôi môi cô… Khi nụ hôn của anh lướt tới bờ vai cô thì áo của cô cũng từ từ rơi xuống…

Cho đến khi cô cảm thấy động tác của anh bỗng khựng lại một cách đột ngột.

Không biết tại sao, lúc ấy Nhậm Tư Đồ lại cảm thấy lòng mình lạnh buốt. Cô ngơ ngác mở mắt ra nhìn anh.

Còn anh thì đang nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn phía sau lưng cô.

Nhậm Tư Đồ quay đầu lại, nhìn vào trong gương, ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân khiến anh bỗng nhiên dừng lại. Áo của cô đã tuột xuống tới hông, nguyên tấm lưng trần lộ ra ngoài, cũng để lộ vết sẹo lớn, gần như chiếm hơn phân nửa bả vai, dù đã làm phẫu thuật thẩm mỹ mấy lần nhưng vẫn còn rất xấu xí.

Nhậm Tư Đồ đã nhìn nó bao nhiêu năm nay nên sớm đã quen. Nhưng cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác khó có thể chấp nhận khi lần đầu tiên nhìn thấy dấu tích của vết bỏng để lại trên cơ thể mình.

Cho nên cô hiểu cảm giác thất vọng của đàn ông khi lần đầu tiên nhìn thấy nó. Cô không hề bất ngờ khi hai người đàn ông cô từng quen đều dừng lại khi nhìn thấy vết sẹo này…

Có điều cô thật sự không ngờ, người đàn ông này cũng thế.

Điều này khiến cho cô cảm thấy rét buốt trong lòng.

Lạnh đến tận xương tủy.

Sao cô lại cho rằng người đàn ông này khác với những người kia chứ? Nhậm Tư Đồ không kìm được mà bật cười. Khi cô nở nụ cười vỡ lẽ, Thời Chung bỗng nhiên hoàn hồn lại.

Khi ấy cô đã nhặt áo, khoác lại lên người. Trước khi cô kịp nhảy từ trên bồn rửa tay xuống, Thời Chung lập tức đè vai cô lại. Vừa nhìn thấy vẻ thất vọng hiện lên trong mắt cô, anh liền vỡ lẽ cô đang suy nghĩ lung tung, nhưng lại hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào để khiến cô không hiểu lầm. Ngàn lời muốn nói chỉ có thể thốt thành một câu: “Không phải như em nghĩ đâu.”

Nhậm Tư Đồ rất muốn cười lạnh một câu: Đàn ông các người đều như nhau…

Nhưng trên thực tế, cho dù tay hơi run run nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để mặc lại áo, nói với giọng gần như là thoải mái: “Không sao, anh không cần giải thích, dù sao thì tôi cũng tỉnh rượu rồi, lúc nãy…” Cô nhìn anh, khẽ mỉm cười. “Cứ coi như là việc ngoài ý muốn đi.” Nói xong, cô liền gạt tay anh ra, bước về phía cửa.

Thấy cánh cửa đã được mở ra, sự buồn bực, chán nản trong lòng không có chỗ để xả, Thời Chung lập tức bước nhanh tới, đè mạnh cánh cửa lại. Một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa đóng sầm lại.

Tay Thời Chung vẫn còn đè lên cánh cửa, Nhậm Tư Đồ chấn động một chút, đưa lưng về phía anh, nghe anh nói với giọng hơi buồn bực: “Không phải anh không thể tiếp nhận vết sẹo trên người em, có điều đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó nên hơi…”

Lưng của cô lập tức cứng đờ lại…

Cuối cùng thì Thời Chung cũng đã hiểu thế nào là càng giải thích thì càng rối…

Sự phiền não cùng liều lĩnh bất chấp đan xen nhau, biến thành một sức mạnh ngang tàng. Anh lập tức xoay vai cô qua, nâng mặt cô lên, hôn mạnh như muốn nuốt chửng lấy môi cô.

Cô muốn đẩy anh ra nhưng anh lại nắm chặt hai tay cô. Cô muốn đá anh thì anh dùng nửa người bên dưới để áp sát, chặn lại, giam cầm cô giữa cánh cửa và người mình, không thể nhúc nhích được.

Thời Chung có cảm giác cô dần trở nên mềm yếu, không thể kìm lòng mà dựa vào anh lần nữa, nếu không có tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên… Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên đã hùng hồn tuyên bố sự thất bại thảm hại của anh.

Nhậm Tư Đồ suýt nữa lại mê đắm trong sự tấn công dữ dội của anh. Nhưng tiếng chuông mọi ngày nghe có vẻ trong trẻo kia nay đột nhiên trở nên chói tai, đánh thức cô, gọi cô hoàn hồn lại.

Nhậm Tư Đồ lấy điện thoại từ trong túi ra, một tay đánh mạnh vào bờ vai anh, ngăn anh đến gần mình.

Nhưng xét về sức lực, cô nào phải đối thủ của anh? Thời Chung dễ dàng bắt được bàn tay đang đặt trên vai mình, nắm chặt và quặp nó ra sau lưng, mạnh mẽ áp sát người tới. Ngay khi sắp hôn được cô thì anh lại nhìn thấy cái tên được hiển thị trên màn hình di động.

Ánh mắt anh lập tức trở nên u ám hẳn đi.

Nhậm Tư Đồ thành công nghe được điện thoại.

“Bữa tiệc bên này cũng sắp kết thúc rồi, bên em thì sao? Có cần anh qua đón em không?”

“Để em nhắn địa chỉ cho anh.” Tim của Nhậm Tư Đồ vẫn còn đập rất nhanh nhưng cô đã có thể bình tĩnh vừa nhìn vào mắt Thời Chung vừa nghe điện thoại của Thịnh Gia Ngôn, nói rõ với anh: “Em đợi anh.”

Nhậm Tư Đồ quay lại khoang thuyền. Đợi cô ở đó là sự tò mò thắc mắc của mọi người, cùng với rượu đã được rót sẵn cho cô.

“Cậu trốn đi đâu vậy? Bọn mình đã uống hết bốn vòng rồi, mấy ly này là dành cho cậu đó, lần này cậu không được từ chối đâu!”

Nhậm Tư Đồ mỉm cười: “Yên tâm, mình sẽ không từ chối ly nào cả…”

Nói xong, cô liền nâng ly rượu lên, uống mấy hơi hết sạch. Men rượu làm cổ họng cay sè, Nhậm Tư Đồ cảm thấy cơ thể mình không còn lạnh như rơi vào hầm băng nữa mà đã nhanh chóng ấm áp trở lại.

Cô muốn vứt bỏ sự tỉnh táo này lên chín tầng mây, sợ gì mà làm không được? Chuốc say chính mình là được chứ gì…

Ngàn chén không say làm sao có thể địch lại sự chán chường, cố ý chuốc say này. Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ uống tới nỗi không thể nói năng trôi chảy được nữa nhưng vẫn nhớ nhắn địa chỉ này sang cho Thịnh Gia Ngôn.

Cô mơ mơ màng màng nheo mắt lại, đưa màn hình điện thoạt sát vào mắt mình, sau một lúc thì tay cũng run run nhấn được vài dòng chữ. Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp nhìn xem tin nhắn này có được gửi đi chưa thì cả người đã không còn chút sức lực, điện thoại cứ thế mà rơi xuống thảm.

Nhậm Tư Đồ nằm co ro trong một góc của sofa, bất giác ngủ thiếp đi. Cô ngủ một cách mơ màng, đâu đó vẫn nghe thấy những âm thanh xung quanh mình.

Tiếng cụng ly, tiếng huyên náo, tiếng gọi thêm rượu, tiếng ca hát, tiếng uống thi… Dần dần, những âm thanh đó đều rời xa cô, dường như có người bế cô từ sofa lên, cô lập tức bực mình vung tay một cái, đánh bốp vào mặt của người kia.

Cô rất ít khi uống say nên cũng rất ít có người biết thật ra sau khi uống rượu, cô rất xấu tính. Cộng thêm tâm trạng không vui nên cô không thèm mở mắt ra mà chỉ dựa trở lại sofa, cáu gắt nói: “Cút…”

Nghe thấy thế, Trợ lý Tôn ôm mặt mình, nhìn Thời Chung đang đứng bên cạnh bằng ánh mắt ấm ức.

Đã quá nửa đêm về sáng, cuộc nhậu đã sớm kết thúc, trong khoang thuyền là một mớ lộn xộn tàn cuộc, người còn đôi chút tỉnh táo có trách nhiệm đưa những người không còn tỉnh táo về nhà, cho nên Thời Chung nhận trách nhiệm hộ tống cô gái uống say bí tỉ, đang nằm ngủ li bì trên sofa kia.

Trên mặt Thời Chung không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ bình tĩnh nói với Trợ lý Tôn: “Đánh thì cũng đã đánh rồi, mau ôm cô ấy xuống thuyền, cùng lắm thì bên má phải ăn thêm cái tát nữa.”

Câu này có thể coi là an ủi sao? Lòng Trợ lý Tôn như rướm máu. Anh ta cắn răng, không quan tâm đến sự an nguy của gò má bên phải nữa mà cúi người xuống, ôm Nhậm Tư Đồ lên, rời khỏi đó.

Thời Chung đi theo phía sau, xuống thuyền. Nhưng đúng lúc này, sau lưng vang lên một tràng tiếng chuông điện thoại. Chiếc điện thoại di động rơi trên thảm không ngừng reo vang rồi dừng lại, dừng lại rồi reo vang…

Thời Chung vốn không định để tâm đến chuyện này nhưng vừa bước xuống một bậc thang, cuối cùng anh không kìm được nữa mà nhắm chặt mắt lại, nhanh chóng quay người trở về gần chiếc sofa, nhặt điện thoại lên.

Sau đó, anh nhanh nhẹn ném nó vào trong ly rượu Whisky đang uống dở còn một nửa.

Nhậm Tư Đồ bị mùi vị của nước súc miệng làm cho tỉnh táo lại.

Nói chính xác hơn, nó chỉ khiến cô tỉnh táo được một nửa, một nửa thần trí còn lại vẫn đang ngâm mình trong bể rượu, không thể thoát ra.

Không biết là ai đang chăm sóc cô, có phải cũng giống như cô chăm sóc Thịnh Gia Ngôn thất tình nên uống say năm năm trước không? Người đó đỡ cô ngồi dậy, dùng ly đút nước súc miệng cho cô, rồi buộc cô phải nhổ ra.

Cô còn nhớ khi ấy, Thịnh Gia Ngôn say đến nỗi nuốt luôn cả nước súc miệng, khiến cô phải giơ tay đầu hàng, không biết làm sao.

Nhậm Tư Đồ bật cười, cô khác với Thịnh Gia Ngôn, cô vẫn còn biết nhổ nước súc miệng ra ngoài rồi ngửa đầu định vùi vào giường ngủ tiếp. Đúng lúc này, người chăm sóc cô cũng làm giống như khi cô chăm sóc Thịnh Gia Ngôn, cởi hai chiếc nút áo trên cùng của cô ra, giúp cô hít thở dễ dàng hơn.

Khi cô cởi nút áo của Thịnh Gia Ngôn, anh đã làm thế nào nhỉ?

Dường như lập tức kéo cô xuống giường, hôn cô một cách điên cuồng…

Bao nhiêu năm nay, Nhậm Tư Đồ cố buộc mình phải quên đi hình ảnh ấy. Và hiển nhiên, sự ép buộc này cũng coi như đã thành công, bây giờ trong ký ức của cô, hình ảnh ấy chỉ còn là những mảnh ghép mơ hồ. Duy chỉ có một điều khiến cô còn nhớ như in là gương mặt gần như bàng hoàng của Thịnh Gia Ngôn khi buột miệng gọi tên Yết Vũ Tình, cùng với việc chạm trúng vết sẹo trên vai cô lúc ấy…

Năm đó, Thịnh Gia Ngôn đột nhiên dừng lại, rốt cuộc là vì ý thức được mình đã gọi nhầm người hay là vì nhìn thấy vết sẹo đáng sợ trên vai cô, Nhậm Tư Đồ cũng không biết được. Có điều cô hiểu rất rõ, bất luận là nó xuất phát từ nguyên nhân nào đi nữa thì suy cho cùng, vẫn là vì anh không yêu cô…

Trong “từ điển” của Thịnh Gia Ngôn, Nhậm Tư Đồ có thể là bất cứ người nào, duy chỉ không thể là người yêu.

Nhậm Tư Đồ cảm nhận có một chiếc khăn nóng ấm đang lau lên mặt mình, điều này khiến cho hình ảnh gương mặt áy náy của Thịnh Gia Ngôn hiển hiện trong đầu cô lập tức tan biến.

Cô nghe thấy một giọng nói chứa đầy vẻ bất đắc dĩ, như đang nói với cô, lại như đang tự lẩm bẩm với chính mình: “Ngủ trên giường của tôi mà lại rơi lệ vì người đàn ông khác. Nhậm Tư Đồ, em thật tàn nhẫn…”

Nếu bây giờ mà còn sức để lên tiếng thì nhất định cô sẽ đính chính với người này rằng: Cho dù cô không kìm nén được mà rơi lệ thì cũng không phải vì Thịnh Gia Ngôn. Giọt lệ ấy là rơi cho cô – một Nhậm Tư Đồ từng yêu Thịnh Gia Ngôn trong quá khứ, một Nhậm Tư Đồ ngốc nghếch, luôn ôm những ảo tưởng không thực tế đối với mọi chuyện mà thôi…

Lau xong mặt, người ấy lại đắp chăn cho cô, hình như còn cúi người xuống, những ngón tay hơi lạnh lẽo nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai ra sau tai cho cô.

Dường như người ấy càng lúc càng cúi sát xuống, hơi thở phả vào môi cô, như ngập ngừng một chút, hơi thở ấy lại di chuyển lên giữa hai chân mày, một nụ hôn dịu dàng đặt lên đó.

Nhậm Tư Đồ từ từ mở mắt ra.

Khi bốn mắt chạm nhau, Thời Chung ngẩn ngơ trong giây lát.

Đợi một lát, thấy cô vẫn không lên tiếng, giọng Thời Chung không khỏi lộ ra chút bất đắc dĩ: “Ngủ ngon…”

Nói xong, anh đứng thẳng người dậy, chuẩn bị rời khỏi đó.

Cô lập tức nắm cổ tay anh, kéo lại.

“Thời Chung…”

Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.

Thời Chung thấy thế, không biết có nên vui mừng hay không. “Nếu bây giờ em lại gọi tên Thịnh Gia Ngôn thì có thể tôi sẽ không kiềm chế được mà giết chết em.”

Những lời của cô sau đó còn khiến Thời Chung phẫn nộ hơn cả việc cô gọi sai tên anh…

“Sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.” Cô nói rất bình thản, khiến người ta hoàn toàn không thể phân biệt được đây là những lời nhất thời trong khi say hay là đã trải qua sự cân nhắc kĩ càng.

Thời Chung đứng đó, không lên tiếng, nhưng cơ thể thì trở nên cứng đờ.

“Con người ai cũng vậy, một khi đã chiếm được thì sẽ không biết quý trọng nữa. Cho dù chúng ta ở bên nhau, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ rời xa tôi. So với việc có được rồi lại mất, tôi thà rằng mình chưa từng có được.”

Thời Chung bật cười. Nhưng đó là nụ cười vì cảm thấy cực kỳ hoang đường.

“Đây chính là nguyên nhân khiến em luôn từ chối tôi sao? Không có được em thì sẽ khiến tôi nhớ đến em cả đời à?”

Cô không trả lời anh.

“Ý nghĩ này rất thông minh, cũng rất ích kỷ.” Anh nói như đang khen ngợi cô, nhưng giọng điệu bỗng nhiên thay đổi. “Có điều…”

Không biết cô tự buông tay ra trước hay là anh cực kỳ tức giận mà tóm lấy cổ áo cô trước…

Dưới bàn tay của anh, cơ thể cô bỗng co rúm lại theo phản xạ. Anh hiểu rất rõ là mình nên dừng lại, nhưng cơ thể thì lại bất giác lún sâu hơn, không thể dừng lại được.

“Vậy phải đợi tôi chiếm được em trước rồi nói sau…”

Nghe anh nói thế, mắt Nhậm Tư Đồ ánh lên vẻ sợ hãi nhưng nó nhanh chóng trôi qua, sau đó cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhậm Tư Đồ nhìn thấy dục vọng đang bùng lên như ngọn lửa trong mắt anh, nóng bỏng và tà ác, cứ thế chiếu thẳng vào trái tim cô. Ngay cả giọng nói của anh cũng trở nên khàn khàn: “Rốt cuộc thì không phải em không tin tưởng tôi mà là em không tự tin vào bản thân mình.”

Lời của anh giống như là đi guốc trong bụng cô, từng từ đều như có sức nặng. Ngay chính bản thân cô, mỗi ngày đứng trước gương, tiêu tốn rất nhiều thời gian để thích ứng với nó mà bao nhiêu năm nay vẫn cảm thấy nó xấu xí, khó coi, huống chi là đàn ông?

Ngay cả Nhậm Hiến Bình – người chồng tốt trong mắt mọi người, người cha tốt trong mắt cô – chẳng phải cuối cùng cũng vì một cô học sinh mà ruồng bỏ người vợ kết tóc xe tơ đấy sao?

Rồi giả sử như năm đó, trận hỏa hoạn ấy thực sự khiến dung nhan của cô ta bị hủy hoại thì Nhậm Hiến Bình có cưới cô ta nữa không, có tái hôn, di dân, sinh con, yêu nhau thắm thiết, keo sơn gắn bó như bây giờ không?

Ngay cả Thịnh Gia Ngôn, sở dĩ anh còn nhớ nhung, không quên được Yết Vũ Tình chẳng phải là vì Yết Vũ Tình bỏ rơi anh trước sao? Chẳng phải vì anh chưa thực sự có được cô ta sao?

Đàn ông… đó chính là danh từ tàn nhẫn nhất trên đời này.

Nhưng giờ phút này, người đàn ông trước mặt Nhậm Tư Đồ lại nói: “Em cảm thấy cơ thể em rất xấu xí đúng không? Nhưng anh lại cảm thấy nó rất đẹp, ít nhất hiện nay, anh chỉ cần nhìn thôi là đã muốn…” chiếm giữ lấy nó.

Ánh mắt của anh mang theo sức mạnh nào đó, khi lướt qua từng tấc da thịt trên người cô thì đều khiến cô cảm thấy tim mình đập thình thịch.

“Đừng nghĩ ngợi gì cả, chỉ cảm nhận thôi.”

Giọng của anh mang theo một sức mạnh mê hoặc lòng người, từng chút dỡ bỏ lớp vỏ bọc kiên cường bên ngoài của cô, chạm vào phần mềm yếu bên trong rồi nhẹ nhàng vỗ về, ngang tàng khiêu khích.

Ánh mắt của anh vẫn hết sức bình tĩnh, nhìn đôi mắt đang nhòa dần đi, đôi má ửng hồng, chiếc trán đẫm mồ hôi, đôi mày khẽ cau lại, vừa muốn đẩy anh ra, vừa khát khao anh tiến thêm một bước của cô…

Tất cả đều vì anh, cũng chỉ vì anh…