Uông Xưởng Công

Chương 221: Cái ôm lần đầu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

Nàng theo bản năng vươn tay ra muốn bám lấy thứ gì đó, ánh mắt hoang mang: “Đại nhân, thiếp sợ, thiếp sợ lắm! Thiếp nằm mơ thấy chị gái thiếp.” Nàng lẩm bẩm kể mình nằm mơ thấy chị gái bị khó sinh mà qua đời, sinh ra một hoàng tử yếu ớt.

Hoàng tử này còn suýt nữa bị ma ma trong cung dìm chết...

Uông Ấn rũ mi, ánh mắt lướt nhìn góc áo của mình đang bị Diệp Tuy nắm chặt, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt nàng, hít nhẹ một hơi rồi nói: “Nàng đừng lo...

Đó chỉ là giấc mơ thôi, không phải thật đâu.” Diệp Tuy gật gật, sau đó lại lắc đầu.

Chuyện này...

Mặc dù Diệp Tuy đang lo lắng nhưng tinh thần nàng3rất tỉnh táo.

Thấy vẻ mặt khác lạ của Uông Ấn, nàng nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, không khỏi kêu lên: “Ôi chao...” Ngay lập tức nàng buông tay ra, lùi lại một bước, khuôn mặt đỏ lên.

Trời ạ, nàng đã túm áo của Uông đốc chủ từ khi nào thể! Dáng vẻ luống cuống không biết phải làm sao của nàng làm Uông Ấn cảm thấy thú vị.

Khóe môi hắn cong lên, mặt mày cũng dãn ra.

Đó không phải là mơ, mà thực sự đã xảy ra trong kiếp trước.

Đứa trẻ yếu ớt ấy sau này chính là Thái Ninh Đế, cả đời tiếc nuối không thể nhìn thấy mặt mẹ đẻ của mình lấy một lần...

Nàng nhìn Uông Ấn với ánh mắt mong đợi, mong hắn2khẳng định một lần nữa rằng tất cả chỉ là ác mộng.

Tuy nhiên, Uống Ấn đang ngẩn người, muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc và nghẹn ứ, không thốt được nên lời.

Cô gái nhỏ đang túm áo của hắn.

Thoáng thấy nụ cười của Uông đốc chủ, mặt Diệp Tuy càng đỏ lựng, chỉ mong tìm một chỗ để trốn ngay lập tức.

Trịnh Thất và Vương Bạch nấp trong chỗ tối chứng kiến tất cả.

Thoáng thấy nụ cười của xưởng công, hai người họ đã phải cố hết sức để giữ vẻ ung dung trấn tĩnh.

Nắm áo gì đó, ha ha.

Trước kia có người thử nắm áo của xưởng công, hình như đã bị đạp cho một phát bắn ra, tóe máu đi đời nhà ma? Họ2quả quyết tự nhủ một lần nữa: Nhất định phải ôm chặt đùi của phu nhân!

Trịnh Thất và Vương Bạch nấp trong chỗ tối chứng kiến tất cả.

Thoáng thấy nụ cười của xưởng công, hai người họ đã phải cố hết sức để giữ vẻ ung dung trấn tĩnh.

Nắm áo gì đó, ha ha.

Trước kia có người thử nắm áo của xưởng công, hình như đã bị đạp cho một phát bắn ra, tóe máu đi đời nhà ma? Họ quả quyết tự nhủ một lần nữa: Nhất định phải ôm chặt đùi của phu nhân!

Nhờ sự việc gây lung tung ấy mà nỗi lo âu sợ hãi trong lòng Diệp Tuy đã vơi đi phân nửa.

Đến khi nàng cùng Uống Ấn uống trà Diệm Khê thì non nửa còn9lại kia cũng tan biến, nỗi bồn chồn của nàng dần dần yên ổn.

Diệp Tuy lại cảm nhận được hơi thở lành lạnh của Uông đốc chủ như thường lệ, sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ kéo đến ngay lập tức.

Nhưng lần này, dù đã say giấc, hàng lông mày nàng vẫn khẽ chau lại.

Uông Ấn trầm lặng, thoáng liếc nhìn góc áo của mình, không mau chóng quay về phòng như bình thường.

Hắn khẽ vẫy tay, Triệu Tam Nương im lặng tiến lên, điểm nhẹ vài cái vào cổ Diệp Tuy rồi mới nhẹ nhàng bể nàng lên, đặt vào giường ở phòng trong.

Sau đó, nàng ta quay ra đứng hầu bên cạnh Uông Ấn, mấp máy môi nói bằng khẩu hình: “Xưởng công có chỉ thị?” Uông4Ấn thu ánh mắt đang nhìn về phía phòng trong lại, nét mặt không nhìn ra cảm xúc, lắc đầu.

Lặng im chốc lát, hắn đứng dậy, đi ra ngoài cửa rồi dừng lại.

Hắn cứ đứng bên ngoài cửa phòng Diệp Tuy như vậy, ánh mắt thờ ơ như tản mát rất xa xăm.

Không có chỉ thị gì, chỉ là hắn không thể yên lòng về cái chau mày của nàng mà thôi.

Đêm đã tàn canh, thời gian trôi qua theo đồng hồ cát lặng lẽ chảy, Uông Ấn vẫn đứng yên.

Tướng mạo của hắn vẫn tuấn mỹ, sắc mặt vẫn không biểu cảm, nhưng sát khí khiến người ta khiếp sợ đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác hết sức dịu dàng.

Phong bá với mái đầu bạc phơ đang ngồi trên mái nhà nhìn bóng dáng chủ nhân của mình từ phía xa xa, nỗi thất vọng lóe lên trong mắt.

Thật đáng tiếc, nếu năm đó chủ nhân không bị thương thì chủ nhân và phu nhân...

Trên thế gian này, duy chỉ có mái đầu bạc và sự thương tiếc là không thể giấu đi được.

Ở phòng trong lúc này, Diệp Tuy trở mình, đôi lông mày càng cau chặt lại.

Nàng biết mình đang nằm mơ, mơ thấy cảnh đã từng nghe nói tới nhưng chưa từng tận mắt thấy.

Trên người chị gái nàng đầy máu, bên cạnh là một đứa bé với hơi thở mỏng manh, thậm chí chẳng còn hơi sức nào để khóc, bên cạnh là mấy ma ma đang lảm nhảm bàn bạc có cần giữ lại tính mạng đứa bé không.

Dưới thân chị gái nàng đang chảy máu ròng ròng, nhưng lồng ngực không hề phập phồng, hiển nhiên là đã ngừng thở.

Sau đó, một ma ma trong số đó thình lình duỗi tay bóp cổ đứa bé, trên mặt hiện lên nụ cười nanh ác.

Đúng lúc này có một người tuấn tú với gương mặt vô cùng lạnh lùng đầy sát khí đầy ma ma kia ra, tiếng khóc rời rạc của đứa bé liền vang lên.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, âm thanh vèo vèo của vô số mũi tên nhìn từ bốn phương tám hướng truyền tới, hắn gục xuống, máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng.

Đại nhân...

cuối cùng đại nhân bị vạn tiễn xuyên tim mà chết.

“Không, không...

đại nhân, đại nhân!” Diệp Tuy hét lên thảm thiết, ngồi bật dậy, hai mắt đỏ au, hốc mắt trũng sâu.

Không, đại nhân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sẽ không đâu.

Cửa bị đẩy ra đánh “rầm” một tiếng, một bóng người lao vào phòng trong nhanh không kịp nhìn, chạy đến bên cạnh Diệp Tuy, đồng thời vội hô: “Bổn tọa ở đây! Ta ở đây!” Diệp Tuy mở to đôi mắt đẫm lệ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Nàng lơ mơ hoảng sợ nhìn Uông Ấn đang ở trước mắt, nhất thời không phân biệt được là thực hay mơ, bèn vô thức nắm lấy áo hắn, sau đó ngả đầu dựa vào.

Là hơi thở của Uông Ấn, là hơi thở mà nàng quen thuộc, đại nhân vẫn còn sống, không trúng tên, không hộc máu chết tức tưởi, vẫn ở đây! Nàng nhếch khóe môi, nhưng không ngờ nước mắt càng rơi lã chã, không sao ngăn lại được.

Uông Ấn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào ngực mình khóc như mưa, người hắn cứng đờ lại.

Hắn cảm thấy áo mình ướt đẫm nước mắt, nước mắt như muốn thấm vào tim, trống ngực đập thình thịch, thình thịch” liên hồi.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, không kìm nổi mà ôm lấy nàng.

Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc” vang lên, đề kỵ vội vã bẩm báo: “Xưởng công, trong cung truyền tin ra! Thuần tần đang nguy kịch!”

Là hơi thở của Uông Ấn, là hơi thở mà nàng quen thuộc, đại nhân vẫn còn sống, không trúng tên, không hộc máu chết tức tưởi, vẫn ở đây! Nàng nhếch khóe môi, nhưng không ngờ nước mắt càng rơi lã chã, không sao ngăn lại được.

Uông Ấn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào ngực mình khóc như mưa, người hắn cứng đờ lại.

Hắn cảm thấy áo mình ướt đẫm nước mắt, nước mắt như muốn thấm vào tim, trống ngực đập thình thịch, thình thịch” liên hồi.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, không kìm nổi mà ôm lấy nàng.

Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc” vang lên, đề kỵ vội vã bẩm báo: “Xưởng công, trong cung truyền tin ra! Thuần tần đang nguy kịch!”