Uông Xưởng Công

Chương 372: Chương 372TIẾNG LÀNH ĐỒN XA




Nghe thấy hoàng thượng giá lâm, tất cả các phi tần đều đứng dậy, hơi cúi người, cung kính đón Vĩnh Chiêu Đế vào.

Vĩnh Chiêu Đế nhanh chóng đi vào cung Khôn Ninh với nét mặt tươi cười, xem ra tâm trạng ông ta rất tốt.

Vừa bước vào, ông ta liền nói: “Các vị ái phi không cần đa lễ, đứng cả lên đi!”

Nói rồi, Vĩnh Chiêu Đế ngồi xuống vị trí trên cùng, tất nhiên là Vi hoàng hậu ngồi ở bên cạnh.

Hoàng thượng nhìn mọi người có mặt ở đây một lượt, cười tủm tỉm hỏi: “Hôm nay mọi người đều tề tựu trong cung Khôn Ninh, các vị ái phi đang nói chuyện gì vậy? Trẫm chưa vào đã nghe thấy giọng của Mẫn nhi.”

Vĩnh Chiêu Đế xưa nay đều đối xử rất vui vẻ hòa nhã với các phi tần.

Thấy Vĩnh Chiêu Đế nhắc đến mình trước mọi người, mắt Mẫn Phi bỗng sáng lên, sau đó liền thẹn thùng thoáng nhìn vị trí trên cùng, đôi mắt long lanh ngập tràn ái mộ.

Nàng ta khom người, vội đáp: “Hoàng thượng, chúng thần thiếp đang thảo luận về đề xuất của Thuần quý tần.”

Dứt lời, nàng ta liếc nhìn Thuần quý tần với ánh mắt khiêu khích và kiêu ngạo.

Nàng ta lớn hơn Thuần quý tần một, hai tuổi, sinh được một hoàng tử đã lên năm tuổi. Trong cung, phi tần có hoàng tử nhỏ tuổi, ngoài hoàng hậu ra thì chỉ có nàng ta và Thuần quý tần.

Tất nhiên, Mẫn phi không dám so với Vi hoàng hậu, nhưng sẽ so bì với Thuần quý tần, hơn nữa còn cảm thấy mình vững vàng lấn át được Thuần quý tần.

Một người là phi, một người là quý tần, địa vị kém xa nhau.

Nghe vậy, Vĩnh Chiêu Đế nhìn sang hoàng hậu, giả vờ hỏi như không biết gì: “Ồ? Thuần quý tần có đề xuất gì?”

Vi hoàng hậu thầm cảm thấy không vui, tuy nhiên hoàng thượng đã hỏi, bà ta đành phải trả lời: “Bẩm hoàng thượng, Thuần quý tần đề nghị dùng tiền bạc dư thừa của các cung, các điện để giúp đỡ dân chúng nghèo khổ ở bên ngoài cung.”

Vĩnh Chiêu Đế nghe xong, vẻ mặt hơi kinh ngạc, như chợt nhớ ra điều gì đó liền gật đầu cười nói: “Đề nghị rất hay, hiếm khi ái phi có lòng như vậy, rất tốt! Hoàng hậu, việc này trẫm cho phép. Khó có được tấm lòng vì bách tính như thế.”

Nụ cười trên môi Vi hoàng hậu sững lại, bà nói: “Hoàng thượng... nhưng...”

Vĩnh Chiêu Đế khoát tay ngăn Vi hoàng hậu lại, để bà ta khỏi nhiều lời.

Sau đó, ông ta nói: “Không cần phải nhưng nhị gì cả, đề nghị này rất hay. Trẫm cho rằng hoàng hậu nên ban bố mệnh lệnh, triệu tập các phi tần trong cung và phu nhân các quan viên ở bên ngoài cung lại. Mọi người góp sức giúp dân chúng đi.”

Sau khi Vĩnh Chiêu Đế nói xong, cho dù Vi hoàng hậu có ý kiến gì đi chăng nữa cũng chỉ có thể nuốt lại những lời muốn nói vào bụng, cung kính đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp đã biết.”

Nói rồi, ánh mắt bà ta không kìm nén được mà nhìn lướt qua Thuần quý tần.

Hoàng thượng đến đây đúng lúc thế này, có phải là đã biết trước về đề xuất của Thuần quý tần không?

Ngẫm nghĩ kĩ ra thì số lần hoàng thượng nghỉ lại chỗ Thuần quý tần gần đây khá nhiều. Nhưng Thuần quý tần vẫn cúi đầu, không nhìn thấy được nét mặt khiến Vi hoàng hậu nhất thời không đoán được chính xác.

Bấy giờ, Vĩnh Chiêu Đế nói tiếp: “Được rồi, các nàng lui cả đi, trẫm đến tìm hoàng hậu có việc quan trọng, hôm khác các nàng lại đến thỉnh an.”

Nghe vậy, các phi tần đều lập tức đứng lên rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Vi hoàng hậu nhìn bóng dáng các phi tần rời đi, bất giác cảm thấy dễ chịu phần nào. Bà ta không buồn quan sát Thuần quý tần nữa, trong lòng dâng lên niềm vui sướng.

Chỉ mình bà ta mới có thể ngồi sánh vai bên hoàng thượng. Tất cả các phi tần đều phải rời đi, chỉ bà ta mới có thể ở lại.

Bất kể hoàng thượng thương ai, cưng chiều ai thì bà ta mới là hoàng hậu, mới là người được thờ cúng cùng với hoàng thượng trong nơi thờ tự của nhà đế vương.

Nếu hoàng thượng đã chủ động đến tìm bà ta, vậy thì chắc không liên quan đến đề xuất của Thuần quý tần.

Nghĩ tới đây, Vi hoàng hậu liền hỏi: “Hoàng thượng, không biết hoàng thượng đến tìm thần thiếp là vì chuyện gì?”

Vĩnh Chiêu Đế thu lại nụ cười, thở dài: “Trẫm vừa từ cung Từ Ninh ra, thời tiết rét lạnh, sức khỏe mẫu hậu không được tốt cho lắm, trẫm quả thực lấy làm lo lắng.”

Nét mặt hoàng hậu cũng lộ vẻ buồn bã, nói: “Thần thiếp cũng đã cho gọi thái y đến hỏi, mẫu hậu tuổi tác đã cao, lại thêm năm nay quá lạnh, người già ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, cơ thể khó tránh khỏi không thoải mái. Hoàng thượng không cần phải quá lo lắng.”

“Sao trẫm lại không lo lắng cho được? Trẫm vẫn luôn muốn làm điều gì đó cho mẫu hậu. Chỉ là, tính mẫu hậu từ trước đến nay không thích bày vẽ. Trẫm nghĩ đi nghĩ lại cũng không có cách gì hay, cho đến vừa rồi nghe thấy đề xuất của Thuần quý tần, rốt cuộc trẫm đã nghĩ ra cách tích phúc cho mẫu hậu.”

Vi hoàng hậu lại một lần nữa cảm thấy có chút khác thường, hoàng thượng lại nhắc đến Thuần quý tần. Bà ta cứ cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó....

Vĩnh Chiêu Đế vừa nắm tay Vi hoàng hậu vừa nói: “Bệnh tình của mẫu hậu không nên truyền ra ngoài, chỉ có thể mượn đề xuất của Thuần quý tần để tích phúc cho bà. Người trẫm tin tưởng nhất chính là Tử Đồng, việc này giao cho Tử Đồng làm đấy!”

Vi hoàng hậu nhìn bàn tay mình đang được nắm, lập tức dâng lên niềm vui sướng, giọng nói trở nên dịu dàng hẳn đi: “Thần thiếp đã biết, xin hoàng thượng hãy yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ làm tốt việc này.”

Tuy đề xuất là do Thuần quý tần đưa ra, nhưng vậy thì đã sao?

Hoàng thượng giao việc này cho bà ta làm, người mà hoàng thượng tin tưởng nhất vẫn là bà ta.

Nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, Vi hoàng hậu khẽ nhếch môi cười, không phản đối đề xuất của Thuần quý tần đưa ra nữa.

Coi như tích phúc cho Thái hậu nương nương, coi như giải sầu cho hoàng thượng, bà ta sẽ cho Thuần quý tần chút thể diện vậy.

Chẳng mấy chốc, Vi hoàng hậu đã ban bố mệnh lệnh hậu cung, khen ngợi đề xuất của Thuần quý tần, kêu gọi các phi tần trong cung học tập Thuần quý tần, mang của cải dư thừa trong cung ra để cứu giúp dân nghèo.

Bên cạnh đó, Vi hoàng hậu còn triệu vài vị phu nhân của các quan chủ quản Tam Tỉnh tiến cung, nói cho họ biết về quyết định quyên góp tiền của của các phi tần trong cung, bảo họ có tiền thì quyên tiền, có sức thì góp sức, trong khả năng cho phép.

Các vị phu nhân này đều là người thông minh, nghe Vi hoàng hậu nói vậy thì đều hiểu cả. Họ liền ca ngợi Vi hoàng hậu nhân đức, ca ngợi bà ta biết cách dạy bảo các phi tần nên Thuần quý tần mới có thể đưa ra đề xuất này.

Nhất là phu nhân Đường thị của Tạ Giới còn nghiêm túc cam đoan: “Xin Hoàng hậu nương nương cứ yên tâm, lão thân nhất định sẽ tập hợp thêm nhiều phu nhân quan viên hơn, để giúp đỡ cho dân chúng nghèo khó vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Vi hoàng hậu gật đầu, nét mặt vẫn đoan trang hiền thục, đáp rằng: “Vậy thì bổn cung xin nhờ các vị phu nhân!”

Trên đã có lệnh, dưới cũng có lòng. Dưới sự dẫn dắt của Đường thị, các vị phu nhân tích cực hơn bao giờ hết, nào là phát cháo, nào là tặng y phục cho dân chúng, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã quyên góp được rất nhiều quần áo và thực phẩm, nhanh chóng gửi tới những người dân sống lang thang.

Dân chúng nghèo khổ được mặc áo ấm, ăn cháo nóng, ai nấy vô cùng cảm kích, vội vàng quỳ xuống, cảm động rơi nước mắt mà hô vang “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn...”

Trong quá trình sự việc diễn ra, mọi người đều biết đề xuất phát cháo, quyên tặng y phục là do Thuần tần nương nương đưa ra.

Các vị phu nhân nhất thời không ngớt ca tụng và kính phục Thuần quý tần. Nhờ sự thúc đẩy của người có lòng, tiếng thơm của Thuần quý tần vang khắp trong lẫn ngoài triều.