Uông Xưởng Công

Chương 503: Chương 503VẪN CÓ SỰ NGHI HOẶC




Diệp Vân còn đang suy nghĩ chuyện nàng ta gặp ác mộng là do thiếp thất Nghê Nhụy của Vạn Triệu Tiên. Đáng tiếc, nàng ta đã bị Vạn Triệu Tiên nghe thấy những lời tận đáy lòng này nên đành phải giả vờ yếu đuối, kìm nén tất cả sự căm hận.

Nàng ta nghĩ một ngày nào đó nhất định sẽ khiến ả thiếp thất Nghê Nhụy kia không được chết tử tế.

Diệp Vân không ngờ những lời nàng ta thốt ra trong lúc nửa mê nửa tỉnh đã sớm được đưa đến bên tai Diệp Tuy qua mật thám cài cắm trong nhà họ Diệp.

“Phu nhân, đây chính là những lời Diệp Vân nói. Nàng ta đã gặp ác mộng như vậy liên tục mấy ngày, tin rằng đó cũng là suy nghĩ trong lòng nàng ta.”

Diệp Tuy gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc.

Nàng rất quen thuộc với những thủ đoạn trong nội trạch này. Kiếp trước nàng dùng cũng đã quen, nhưng kiếp này vẫn thật sự chưa có nhiều cơ hội dùng tới. Nay, để biết được chân tướng từ miệng của Diệp Vân, nàng mới dùng đến chúng.

Phụ nữ trong hậu trạch nhà họ Vạn như Diệp Vân, tất cả người và những việc mà nàng ta để ý, tất cả những chỗ sơ hở có thể có không gì khác ngoài chuyện giữa chồng nàng ta và các thê thiếp

Sự tranh giành giữa thê thiếp trong hậu trạch xưa nay đều sẽ không ngừng nghỉ. Diệp Tuy không quá khó để tìm ra sơ hở của Diệp Vân.

Quả nhiên, Diệp Vân đã nói ra hết.

Nỗi nghi hoặc của nàng đã được giải quyết. Nàng đoán không sai, người đứng đằng sau xúi bẩy Diệp Hướng Chinh chính là Diệp Vân.

Diệp Vân bảo Diệp Hướng Chinh đi đánh trống Đăng Văn là muốn mượn cái chết của Chu thị để chèn ép Tam phòng chứ không phải nhắm vào Uông đốc chủ.

Điều này… Hóa ra việc Diệp Hướng Chinh đi đánh trống Đăng Văn lại đơn giản vậy sao? Là do Diệp Vân thấy bất mãn và đố kỵ?

Diệp Tuy kinh ngạc về sự bất mãn và đố kỵ của Diệp Vân, cũng lấy làm dở khóc dở cười với kết quả này.

Mặc dù nàng biết là do Diệp Vân đứng sau xúi bẩy, nhưng vẫn còn quá nhiều điểm đáng nghi về nguyên nhân thật sự trong cái chết của Chu thị và bà ngoại nàng.

Mà Đề Xưởng vẫn không có manh mối về người thật sự đã sắp đặt việc hãm hại mẹ nàng.

Nàng nói đáp án mà mình biết được từ chỗ Diệp Vân cho Uông Ấn nghe, cuối cùng nói: “Đại nhân, hình như bên cạnh Diệp Vân không có ai khác. Tỷ ấy một mực cho là Đề Xưởng đã giết hại Diệp Hướng Chinh, ngoài ra cũng không biết rõ những cái khác.”

“Diệp Vân chỉ là một phụ nữ chốn nội trạch, cho dù bụng dạ nham hiểm thì cũng không có bản lĩnh quá lớn. Sự sắp xếp trong chuyện của nhà họ Diệp không phải là điều mà nàng ta có thể làm được.”

Những lời nói ra trong cơn ác mộng chắc hẳn chính là lời trong lòng của Diệp Vân. Con người ta không thể làm mọi cách che đậy sau khi chịu nỗi khiếp sợ to lớn như vậy. Thế thì khả năng lớn nhất chính là bản thân Diệp Vân cũng không biết có người đứng sau lưng.

Diệp Tuy cau mày, nói: “Ý của đại nhân là đã có người lợi dụng lòng đố kỵ của Diệp Vân, lặng lẽ đứng đằng sau giật dây mọi việc?”

Uông Ấn gật đầu: “Cô gái nhỏ, những chuyện về tình thế trong triều không phân được rõ ràng nhiều đến vậy. Có vô số người bị ảnh hưởng bởi cùng một việc khiến chuyện này trở nên lẫn lộn khó giải quyết. Vụ việc của Diệp Hướng Chinh sẽ không đơn giản như thế. Nhưng Diệp Vân một mực nói ra đơn giản như vậy, nhất định là có điều gì đó mà chúng ta đã bỏ sót.”

Diệp Tuy nghe xong liền trầm tư.

Diệp Vân mới chỉ giải đáp một phần nghi ngờ của nàng, nhưng vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn, ngay cả Đề Xưởng cũng không điều tra ra được. Cuối cùng là ai đã giết bà nội nàng, là ai đã giết Diệp Hướng Chinh.

Uông Ấn thản nhiên nói: “Cô gái nhỏ, chúng ta không cần phải nghĩ nhiều. Hiện giờ sự việc đã tạm thời kết thúc. Những nghi vấn chưa có được câu trả lời này chỉ có thể nói rằng chúng ta biết quá ít manh mối. Nhưng thời gian sẽ có câu trả lời, đề kỵ sẽ không từ bỏ việc điều tra.”

Uống Ấn sớm đã qua cái tuổi chuyện gì đều có nguyên nhân của nó và nhất định phải đưa ra kết quả rõ ràng, đồng thời cũng có kinh nghiệm trong việc này. Hắn biết với điều kiện hiện tại, thật sự không thể tìm được người đứng đằng sau.

Nhưng bây giờ không tìm được thì về sau vẫn sẽ tìm được.

Lúc này ở nhà họ Cố, Cố Sùng mang sắc mặt u ám, thở dài nói: “Chương nhi, cháu sẽ bị biếm thành bí thư thừa rồi, phải điều chỉnh lại tâm trạng. Chung quy nhà họ Cố vẫn còn, vẫn còn ở trong chốn quan ở Kinh Triệu, tóm lại vẫn sẽ có lúc được vực dậy.”

Mục Viễn Đạo đã bị khép tội, cuối cùng ắt hẳn sẽ không thoát khỏi kết cục mất mạng. Tuy rằng Mục Viễn Đạo không cung khai điều gì nhưng nhà họ Cố mất đi người phụ tá đắc lực này, đúng là một sự tổn thất lớn.

Quan trọng hơn là cháu trai trưởng Cố Chương mà ông ta coi trọng nhất đã bị giáng xuống hai cấp, cuối cùng bị biếm làm bí thư thừa. Việc này khiến ông ta cảm thấy vừa đau lòng vừa hối hận vô cùng.

Đúng vậy, là hối hận, hối hận lúc trước đã chấp nhận ân điển của hoàng thượng, hối hận vì đã để Cố Chương nhận chức xá nhân Trung Thư.

Xá nhân Trung Thư là cận thần của hoàng thượng, bao nhiêu con em quyền quý của Kinh Triệu đổ xô vào đó. Thời điểm nhà họ Cố có được chức quan này, trong lòng Cố Sùng có sự hài lòng không nói nên lời, nhưng lại lập tức quên mất rằng chức vụ cận thận này cũng rất dễ bị công kích.

Nhà họ Cố chỉ giữ chức quan này được khoảng nửa năm, nay đã bị tước đoạt rồi…

Hiện tại, Cố Sùng nghĩ rằng, nếu hồi đầu kiên trì để Cố Chương ra làm quan bằng con đường khoa cử thì có phải bây giờ nhà họ Cố có thể tránh khỏi tai họa này không? Chức quan có được nhờ ân điển của hoàng thượng chỉ nửa năm đã không giữ được, chuyện này ngang bằng giáng mấy cái tát vào mặt nhà họ Cố.

“Ông nội, cháu trai biết khó khăn nhất thời không nói lên điều gì. Chức vụ bí thư thừa nhàn nhã, vừa vặn có thể để cháu tiến thủ. Ông nội không cần phải lo lắng!” Cố Chương đáp, gương mặt tuấn tú có sự bình thản lạ thường như người bị giáng chức không phải là hắn ta vậy.

Hắn ta càng tỏ ra bình thản, lòng Cố Sùng càng buồn hơn. Sao cháu trai ưu tú của ông ta lại gặp phải tai bay vạ gió này?

Tất cả đều tại nhà họ Diệp, đều do nhà họ Diệp!