Uông Xưởng Công

Chương 597: Chương 597RA OAI




Lúc Uông Ấn nghe đề kỵ báo cáo, mặc dù kinh ngạc trong lòng nhưng khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười.

Hắn biết việc tiếp quản Nhạn Tây Vệ sẽ không thuận lợi, nhưng cũng không ngờ còn chưa thật sự tiếp xúc với Nhạn Tây Vệ mà đã xảy ra chuyện như vậy.

Thạch Tú không giống như là người làm việc lỗ mãng. Nhạn Tây Vệ là nơi biên thùy, cách Kinh Triệu rất xa. Tuy nói trời cao hoàng đế xa, nhưng Thạch Tú không phải là người không có đầu óc, sao ông ta lại làm chuyện như thế?

Phải biết rằng, Uông Ấn mang theo ý chỉ bổ nhiệm của hoàng thượng tới đây, còn Thạch Tú dẫn theo binh sĩ của Nhạn Tây Vệ ra nghênh đón, không phải chỉ nghênh đón hắn mà còn là nghênh đón ý chỉ của hoàng thượng.

Cho dù Thạch Tú muốn ra oai hạ uy phong của hắn thì cũng sẽ không chọn cách ngu xuẩn này.

Nói một câu khó nghe, Thạch Tú chỉ là phó tướng quân của Nhạn Tây Vệ, sao ông ta dám cư xử như vậy với hắn?

Thạch Tú là người thô kệch nhưng tâm tư lại không hề thô kệch. Việc làm lúc này của Thạch Tú không hề cao minh. Điều đó khiến Uông Ấn cảm thấy hơi tò mò.

“Xưởng công, theo đô úy dẫn binh của Nhạn Tây Vệ nói thì hình như Đại Ung có động tĩnh lạ. Phó tướng quân Thạch Tú dẫn binh sĩ đi tuần tra biên phòng, vì thế không kịp đến đón tiếp. Còn nói mong đại nhân thư thả cho mấy ngày.” Đề kỵ bẩm báo.

Thư thả mấy ngày? Còn tiếp tục kéo dài như vậy nữa, không chừng sẽ lỡ mất kỳ hạn cuối cùng để nhậm chức.

Ở triều Đại An, lỡ kỳ hạn nhậm chức chính là tội lớn. Nhẹ thì bị tước chức quan, nặng thì gây họa cho cả nhà.

Bất luận là quan viên quyền cao chức trọng đến mức nào cũng không dám phạm phải sai lầm này.

Vả lại, bình thường mà nói, thời gian triều đình cho quan viên nhậm chức đều sẽ rất dư dả, cơ bản là không thể xảy ra chuyện chậm trễ.

Tất nhiên là không thể lường được thiên tai và tai họa do con người gây ra trong đó.

Thời gian Uông Ấn tiếp nhận Nhạn Tây Vệ đương nhiên là dư dả. Có điều vì để ý đến tình trạng cơ thể của Diệp Tuy trên đường đi nên đã trì hoãn khá nhiều thời gian.

Không phải Uông Ấn không đợi được nếu chờ thêm mấy ngày nữa. Song, hắn đã sớm truyền tin cho Thạch Tú. Còn Thạch Tú sớm không đi, muộn không đi, sao lại cứ phải đi tuần tra biên giới vào lúc này?

Điều đó khiến hắn không thể không nghĩ nhiều.

Uông Ấn ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Gần đây Nhạn Tây Vệ có động tĩnh gì? Có phải Thạch Tú thật sự đi tuần tra biên giới không?”

Tất nhiên là Đề Xưởng đã cài cắm mật thám trong Nhạn Tây Vệ. Tuy quân số không nhiều nhưng vẫn có thể truyền ra rất nhiều tin tức.

“Xưởng công, đúng là Thạch Tú đã dẫn binh sĩ đi tuần tra biên giới. Tuy nhiên, triều Đại Ung có động tĩnh lạ hay không thì không thể xác định được. Phải rồi, xưởng công, hình như giám quân đã tới. Chỉ là còn chưa chính thức lộ diện.” Đề kỵ tiếp tục bẩm báo.

Nghe thấy Ngu Đản Chi đã đến, trong lòng Uông Ấn liền hiểu ra.

Chẳng trách Thạch Tú lại dẫn binh sĩ đi tuần tra vào thời điểm này. Có lẽ hành động đó của Thạch Tú có liên quan đến Ngu Đản Chi.

Về lý mà nói, hẳn là đại tướng quân và giám quân của Nhạn Tây Vệ đến nhậm chức cùng lúc. Dù sao thì họ phân chia quyền lực lãnh đạo Nhạn Tây Vệ, có vị trí ngang nhau.

Thế nhưng hoàng thượng thương cho Ngu Đản Chi tuổi tác đã cao nên lệnh cho ông ta không cần phải tới Kinh Triệu, mà đặc cách cho phép ông ta từ đạo Lĩnh Nam đi đến thẳng đạo Nhạn Tây. Dĩ nhiên, đây là lý do bên ngoài.

Trên thực tế, bởi vì giữa Ngu Đản Chi và hắn có mối thù giết con. Hai người họ căn bản là không thể cùng làm việc.

Do đó, Ngu Đản Chi đã đến Nhạn Tây Vệ sớm hơn hắn hai ngày.

Hành trình của Ngu Đản Chi không có gì là cơ mật. Nhưng Uông Ấn nghĩ tới việc khi ở Nhạn Tây Vệ, bọn họ luôn sẽ có lúc chạm mặt nên không bảo đề kỵ chú ý đến hành tung của Ngu Đản Chi.

Hắn không ngờ Ngu Đản Chi lại sớm đối đầu như vậy, còn liên hệ với Thạch Tú…

Ra oai sao? Thạch Tú và Ngu Đản Chi đã có lá gan này, nhưng hắn lại không muốn phối hợp với họ.

Hắn thoáng nghĩ ngợi, sau đó gọi Đường Ngọc và Chu Li tới, thản nhiên dặn vài câu. Sắc mặt của Đường Ngọc và Chu Li hơi thay đổi nhưng vẫn đáp ngay tức thì: “Vâng, xưởng công. Thuộc hạ đi làm ngay!”

Cùng lúc đó, trong một doanh trướng của Nhạn Tây Vệ, người ghi chép công việc trong quân ngũ đi theo bên cạnh Thạch Tú là Phùng Đạt lo lắng nói: “Tướng quân, đại tướng quân tân nhiệm đã đến trạm dịch Kiếm Nhạn. Chúng ta cố tình đi tuần tra biên giới vào lúc này mà không đi đón, có phải là không ổn không?”

Đại tướng quân tân nhiệm chính là Uông đốc chủ của Đề Xưởng. Nghe nói Uông đốc chủ là người lòng dạ độc ác, có thù tất báo. Hiện tại, Thạch Tú ra oai hạ uy phong của Uông Ấn như vậy, liệu có bị trả thù không?

Suy cho cùng Uông Ấn cũng là đại tướng quân mới, còn có ý chỉ bổ nhiệm của hoàng thượng.

Phùng Đạt nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không ổn thỏa.

Không nhìn ra được điều gì trên khuôn mặt đen nhẻm của Thạch Tú. Ông ta chỉ xua tay và nói: “Không cần phải lo lắng chuyện bên trong, bổn tướng quân tự chú ý. Chậm trễ vài ngày có là gì.”

Hiện giờ cách ngày cuối cùng trong thời hạn nhậm chức của đại tướng quân còn có mấy ngày. Đến lúc đó, đi gấp tới đón là được. Đây cũng không phải là chuyện gì sai.

Hơn nữa, ông ta thật sự dẫn binh sĩ đi tuần tra biên giới, còn là phụng lệnh của đại nhân giám quân. Đại tướng quân mới có thể nói được gì nào?

Ông ta chỉ… không muốn đi đón đại tướng quân mới sớm như vậy. Ông ta nghĩ có thể kéo dài được ngày nào thì tốt ngày nấy.

Trong lòng Thạch Tú ít nhiều có suy nghĩ về việc Uông Ấn tiếp nhận chức đại tướng quân. Mặc dù không thể làm được gì nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.

Nếu ông ta vẫn luôn là phó tướng quân của Nhạn Tây Vệ, cho dù đại tướng quân là ai thì ông ta cũng không có bất cứ ý kiến gì. Tuy nhiên, sau khi đại tướng quân trước đây là Triệu Tổ Thuần gặp chuyện, ông ta trở thành đại tướng quân tạm thời, tiếp quản công việc của Nhạn Tây Vệ.

Lần tiếp quản này là gần một năm.

Dù ông ta biết mình chỉ tạm thay thế chức đại tướng quân nhưng trong triều lần lữa không quyết định người được chọn nhậm chức đại tướng quân. Ông ta thầm hi vọng cứ tiếp tục như vậy.

Ai ngờ, một năm sau, đốc chủ của Đề Xưởng thế mà lại tiếp nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ.

Đề Xưởng vô cùng quan trọng, lại khiến rất nhiều quan viên trong triều e sợ. Uông đốc chủ càng là người quyền cao chức trọng, sao hắn lại trở thành đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ?

Thạch Tú nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng lại không muốn hiểu nữa. Ông ta chỉ biết rằng Uông Ấn đã trở thành đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, vậy thì ông ta không thể “tạm thay thế” chức đại tướng quân nữa, mà lại phải trở về với chức phó tướng quân.

Phó tướng quân, chức quan tứ phẩm, chỉ khác chức đại tướng quân có một chữ nhưng cảm thấy giống như là khác nhau một trời một vực.

Cảm giác lúc này của Thạch Tú hệt như là bị cướp đi thứ quý giá trên tay mình vậy.

Cho dù thứ quý giá này vốn không phải là của ông ta. Song… trước sau vẫn khó mà chấp nhận.

Cảm giác này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Thạch Tú. Càng gần thời gian đại tướng quân đến nhậm chức thì ông ta càng nôn nóng.

Đúng lúc giám quân của Nhạn Tây Vệ là Trấn Quốc Công - Ngu Đản Chi tới khiến lòng Thạch Tú càng rối loạn.

Thạch Tú vẫn luôn hết sức kính trọng vị lão tướng quân với những chiến công hiển hách này. Không ngờ sau khi vị lão tướng quân này gặp ông ta, liền thở dài nói: “Thạch Tướng Quân, với những kinh nghiệm và sự cống hiến của ngươi cho Nhạn Tây Vệ, vốn nên nhậm chức đại tướng quân mới phải. Chỉ là… thiếu chút may mắn.”

Chút may mắn đó là gì? Đương nhiên chính là được lòng đế vương.

Thạch Tú đã biết điều này từ lâu. Nhưng biết thì đã sao? Lòng vua khó dò. Chức đại tướng quân thật sự cuối cùng không phải là ông ta.

Sau đó, Thạch Tú nghe thấy Ngu Đản Chi nói tiếp: “Bổn giám quân nghe nói, gần đây Đại Ung có động tĩnh khác thường. Thạch tướng quân, ngươi dẫn binh sĩ đi tuần tra biên giới đi, để sớm có sự ứng phó cho tốt.”

Không ai biết rõ hơn người tạm thay chức đại tướng quân là Thạch Tú về việc Đại Ung có động tĩnh hay không. Ông ta biết Ngu Đản Chi nói vậy là đặc biệt suy nghĩ cho nỗi lòng của ông ta.

Thạch Tú không hiểu vì sao Ngu Đản Chi ưu ái mình như thế. Nhưng quả thật ông ta không muốn đi đón đại tướng quân mới sớm như vậy. Thế là ông ta liền thuận thế mà vâng lệnh, mượn danh nghĩa dẫn theo binh sĩ tuần tra biên giới để rời đi.

Thạch Tú cho rằng để chậm mấy ngày nữa mới đến trạm dịch Kiếm Nhạn cũng không sao. Tuy nhiên, ông ta đâu ngờ Uông Ấn hoàn toàn là một kẻ điên, lại làm chuyện ầm ĩ đến vậy.