Uông Xưởng Công

Chương 724: Chương 724CẢNH TƯỢNG MỚI




“Tướng quân, chính là ngài đấy.” Mục Thái Trừng hơi khom người, cung kính đáp.

Uông Ấn trầm lặng. Hắn không ngờ Mục Thái Trừng lại nói như vậy.

“Đại nhân, ba tháng qua, mạt tướng và Giám quân đại nhân chỉ thao luyện dựa theo trận đồ mà đại nhân đã cải tiến chứ không có sáng kiến gì hết. Các binh sĩ không nề hà ngày đêm cũng là vì không muốn để tướng quân phải thất vọng.”

Kể từ khi ông nhận được quyển trận đồ mà Uông Ấn giao cho, lòng ông đã không thể bình tĩnh được nữa.

Trước kia, hoàng thượng đã để Đề Xưởng và Kinh Kỳ Vệ diễn tập trước theo trận đồ mà Uông Ấn dâng lên. Làm phó tướng quân tiền nhiệm của Kinh Kỳ Vệ, đương nhiên là Mục Thái Trừng đã từng thấy trận đồ đó, còn từng muốn cùng với đại tướng quân Tưởng Truyện Tư huấn luyện binh sĩ tập theo trận đồ. Nhưng quyển trận đồ mà Uông Ấn giao cho ông rõ ràng là còn hoàn hảo hơn cả trận đồ mà ông từng được xem trước đó.

Trận đồ dùng cho quân đội là thứ mà rất nhiều người đã dùng hết trí tuệ mà vẫn không biên soạn được, cũng là tài sản cực kì quý giá. Tài sản trí tuệ như vậy gần như không một ai lại dâng hiến cho nhà đế vương, cũng không có ai lại tùy tiện lấy ra như thế.

Nếu không thì Trì Xuân Đình của triều đại trước đã không giấu trận đồ mà bản thân biên soạn đi, đến nỗi đời sau không tìm khắp nơi đều không thấy.

Uông Ấn không biết tầm quan trọng của quyển trận đồ sao? Đương nhiên là biết, nhưng hắn vẫn thoải mái lấy ra để huấn luyện binh sĩ Nhạn Tây Vệ.

Thảo nào, cho dù Uông đại tướng quân đã rời đi ba tháng mà các binh sĩ vẫn tuân theo yêu cầu huấn luyện mà đại tướng quân đã đặt ra, nhủ thầm nhất định không được lười biếng, không được phụ sự kì vọng của Uông đại tướng quân

Trước đó, Mục Thái Trừng còn nghi ngờ năng lực luyện binh có một không hai ở Đại An của Uông Ấn sẽ được thể hiện như thế nào. Bây giờ thì ông đã láng máng biết rồi.

Trên dưới một lòng, đánh đâu thắng đó, đương nhiên sẽ khiến quân đội và binh sĩ có được khí thế và sức mạnh khác hẳn.

Tuy rằng không có nhiều binh sĩ biết chữ nhưng trong lòng bọn họ biết rất rõ chủ tướng của bọn họ là người như thế nào. Bọn họ tự có cán cân trong lòng để suy xét mọi chuyện.

Uông Ấn không biết trong lòng Mục Thái Trừng đang ra sức thổi phồng hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt ông nhìn mình có vẻ nóng bỏng khác thường.

Hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn…

Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ sâu hơn bởi vì cảnh tượng trên thao trường đã thu hút ánh mắt của hắn.

Đó là một đám người đặc biệt, những người phụ nữ và những cô gái đặc biệt. Họ có tầm ba mươi, bốn mươi người đang vung trường đao, miệng thét to “hây da”.

Họ cũng mặc quân phục nhưng khác với quân phục của các binh sĩ nam giới, quân phục của họ mang sắc thái của phái nữ.

Đây là Cân Quắc Doanh, là binh doanh nữ duy nhất của triều Đại An.

Thấy Uông Ấn tới, Mục Nghị lệnh cho các nữ binh dừng tập luyện, sau đó trang nghiêm hành lễ: “Binh sĩ Cân Quắc Doanh bái kiến đại tướng quân!”

Tiếng hô của họ đương nhiên không sánh được với các binh sĩ khác của Nhạn Tây Vệ. Nhưng họ đã dùng hết sức lực, mặt mày ai nấy đều mang vẻ kiên nghị.

Uông Ấn gật đầu, mở miệng khen: “Mọi người vất vả rồi. Mục giáo úy, làm tốt lắm!”

“Đại tướng quân quá khen, chúng thuộc hạ vẫn còn nhiều chỗ chưa tốt.” Mục Nghị nói, gương mặt mướt mồ hôi do tập luyện, cũng có vẻ đỏ hồng khỏe khoắn.

Uông Ấn cười động viên: “Như vậy đã là rất tốt rồi. Thời gian có công, chỉ cần kiên trì tập luyện, mọi người sẽ không hề thua kém những binh sĩ khác.”

Cả Đại An chỉ có ba mươi, bốn mươi nữ binh này. Trong số họ, ngoài Mục Nghị ra, không một ai biết võ công. Sở dĩ bọn họ gia nhập Cân Quắc Doanh là bởi vì bọn họ khỏe hơn những người phụ nữ khác và họ cũng có can đảm muốn làm điều gì đó.

Cân Quắc Doanh chính là tiền lệ đầu tiên từ thuở dựng nước đến giờ. Bọn họ là người đi tiên phong cho tất cả những người phụ nữ khác ở Đại An. Bất luận có dùng lời lẽ tán thưởng như thế nào thì vẫn không hề quá.

Củi cháy sẽ có lúc hết, nhưng ngọn lửa được truyền lại là vô tận. Ba mươi, bốn mươi người phụ nữ đã đi trước một bước thì chắc chắn sẽ có càng nhiều nữ giới tiến lên theo bọn họ.

Hắn hy vọng lúc sinh thời, hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng thế này.

Một doanh, một quân đội bởi vì hắn mà trở nên tốt hơn, mạnh hơn, điều này là sự khen thưởng lớn nhất dành cho hắn. Là một người từ nhỏ đã lớn lên trong quân đội, Uông Ấn không thể nào khước từ được sự khen thưởng này.

Đồng thời, hắn rất lấy làm kiêu ngạo vì điều đó.

Nhưng tình hình hiện tại của các binh sĩ trong quân đội đương nhiên vẫn còn cách xa những gì hắn muốn. Hắn dự tính sẽ dẫn theo những binh sĩ này đi làm một vài việc để kiểm tra xem bọn họ có thật sự đã được huấn luyện đến nơi đến chốn hay không.

Sau khi biết được dự định của Uông Ấn, Mục Thái Trừng và Ngu Đản Chi đều cả kinh không biết nên nói gì cho phải.