Uông Xưởng Công

Chương 741: Chương 741GẶP MẶT




Khi Đậu Hiến lại đưa ra đề nghị muốn gặp Đồ Kiêu một lần nữa, Tạ Giới và Uông Ấn đã đồng ý.

Uông Ấn thản nhiên nói: “Đậu đại nhân, hiện tại thủ tục bàn giao thành Vĩnh Châu vẫn chưa xong xuôi, không nên có nhiều người đến gặp Đồ Kiêu. Đậu đại nhân thấy thế nào?”

Những binh sĩ mà Uông Ấn dẫn theo để hộ tống Tạ Giới đến thành Vĩnh Châu là binh sĩ Nhạn Tây Vệ. Còn Đại Ung, mặc dù binh lính và dân chúng của họ đã rút hết khỏi thành Vĩnh Châu nhưng đều đóng quân ở bên cạnh thành, hình thành thế ngang sức với binh sĩ Nhạn Tây Vệ.

Tuy việc chuyển giao đã được đế vương đôi bên chấp thuận, nhưng đôi bên vẫn còn đề phòng lẫn nhau.

Những lời nói vừa rồi của Uông Ấn, ngụ ý là để đề phòng Đại Ung giải cứu Đồ Kiêu, nên không có gì đáng trách.

Đậu Hiến nghĩ một lát, sau đó nói: “Như thế cũng được. Vậy làm phiền Tạ đại nhân và Uông tướng quân. Bổn quan muốn nhanh chóng gặp y.”

Tuy rằng những tin tức mà Đậu Hiến nhận được đều là Đồ Kiêu bị thương nặng, hiện vẫn còn sống, nhưng ngày nào còn chưa tận mắt nhìn thấy Đồ Kiêu thì ông ta không yên tâm ngày ấy. Ông ta sợ không thể hoàn thành mệnh lệnh của Thừa Thái Đế.

“Nếu vậy thì sáng mai mời Đậu đại nhân đến đây, Đồ Kiêu thường tỉnh vào buổi sáng.” Uông Ấn ấn định thời gian để Đậu Hiến và Đồ Kiêu gặp nhau.

Sau khi Đậu Hiến rời đi, Uông Ấn dặn nhóm người Đường Ngọc vài câu rồi đi đến nơi giam giữ Đồ Kiêu.

Đoàn người Uông Ấn không hiểu rõ mọi thứ của thành Vĩnh Châu bằng những người Đại Ung, nên bọn họ không giam giữ Đồ Kiêu trong nhà lao của thành Vĩnh Châu mà nhốt y ở bên cạnh nơi ở của Uông Ấn.

Uông Ấn và xung quanh Uông Ấn được phòng thủ nghiêm ngặt nhất, đầy đủ vũ lực nhất. Nếu Đại Ung muốn cứu Đồ Kiêu ra khỏi đây thì gần như là chuyện không thể.

Uông Ấn không giấu giếm quan viên Đại Ung điều này. Hắn còn nghĩ bụng, ước gì Đại Ung dẫn binh sĩ tới giải cứu Đồ Kiêu.

Nếu vậy, việc bàn giao sẽ trở nên hỗn loạn, chuyện này sẽ dễ dàng kéo dài thêm.

Trước mặt Đậu Hiến, Uông Ấn cũng không nói dối, đúng là hiện giờ Đồ Kiêu bị thương nghiêm trọng, ít khi tỉnh táo và chủ yếu là trong tình trạng hôn mê.

Đây cũng là lần đầu tiên Uông Ấn gặp Đồ Kiêu lúc y đang tỉnh táo.

Đồ Kiêu vẫn đang nằm, quần áo trên người dính vết máu. Y nhìn Uông Ấn bằng ánh mắt bình tĩnh lạ thường.

Ngay sau đó, y nở nụ cười, khàn khàn nói: “Uông tướng quân, không ngờ… ngài lại… đích thân đến thăm ta, ha ha.”

Bởi vì đang bị thương nên giọng Đồ Kiêu nói rất nhỏ. Tuy nhiên, sự nham hiểm, hung dữ và căm hận trong lời nói lại được bộc lộ rõ hoàn toàn, không phù hợp với ánh mắt bình thản của y.

Uông Ấn lạnh nhạt nói: “Đồ thủ lĩnh… Bổn tướng cũng không ngờ phải đi tới tận thành Vĩnh Châu mới có thể gặp mặt Đồ thủ lĩnh. Bổn tướng không hề biết rằng Đồ thủ lĩnh lại có giá trị bằng cả toàn thành. Đồ thủ lĩnh có thể nói cho bổn tướng biết nguyên nhân trong đó không?”

Đồ Kiêu hừ nhạt một tiếng, vẫn nhìn chòng chọc vào Uông Ấn như cũ, sự nham hiểm và căm thù trong mắt dần dần tan đi.

Sau đó, y mỉm cười, đáp: “Chắc hẳn Uông tướng quân đã phiền lòng vì nguyên nhân này rất lâu thì phải? Có điều, không biết trước khi ta rời khỏi thành Vĩnh Châu, Uông tướng quân có thể nghĩ ra đáp án hay không?”

Uông Ấn nở nụ cười: “Đồ thủ lĩnh, ngươi cho rằng ngươi có giá trị bằng cả tòa thành thì có thể thuận lợi rời khỏi thành Vĩnh Châu sao? Ngươi ngây thơ quá. Mà Đậu Hiến cũng ngây thơ quá!”

Nghe vậy, Đồ Kiêu dần dần thu lại nụ cười, vẫn nhìn Uông Ấn không chớp mắt, muốn nhìn ra được điều gì đó qua vẻ mặt của hắn.

Thật lâu sau, Đồ Kiêu lắc đầu, nói một cách chắc nịch: “Uông tướng quân, ngài không dám đâu. Thành Vĩnh Châu quan trọng với Đại An của các ngài như vậy, ngài sẽ không dám làm ảnh hưởng đến việc chuyển giao, không dám ra tay với ta đâu.”

Y dừng lại một lát rồi mới lặp lại lần nữa: “Uông tướng quân, ngài không dám đâu.”

Đồ Kiêu nhấn mạnh nhiều lần, gương mặt ốm yếu ẩn chứa sự nhẹ nhõm, trông cực kì thoải mái.

“Nếu đã như thế thì mời Đồ thủ lĩnh cứ chờ xem. Để xem bổn tướng giữ ngươi lại như thế nào. Ngày mai, ngươi có thể thảo luận với Đậu Hiến về vấn đề này.” Uông Ấn cười, không để ý đến Đồ Kiêu nữa mà phất tay áo rời đi.

Sang đến ngày hôm sau, Đậu Hiến đến đúng giờ để xác nhận xem Đồ Kiêu còn sống hay đã chết.

Uông Ấn không ngăn cản, chỉ dặn Phong bá: “Dẫn Đậu đại nhân đi gặp người. Để mắt cẩn thận, tuyệt đối không thể có tổn thất gì.”

Uông Ấn không thể để Đậu Hiến và Đồ Kiêu ở riêng với nhau. Hình như bản thân Đậu Hiến cũng rất rõ điều này nên cũng làm ngơ khi thấy nhóm người Phong bá theo sát không rời.

Lúc Đậu Hiến nhìn thấy Đồ Kiêu, vẻ mặt ông ta vẫn như thường, chỉ có đôi con ngươi là hơi co lại.

Thành thật mà nói, Đậu Hiến không nhận ra người đang ở trước mặt mình. Ông ta chỉ từng nhìn thấy chân dung của Đồ Kiêu, còn người đang ở trước mắt lại khác xa với chân dung.

Người này chính là Đồ Kiêu mà Thừa Thái Đế hạ lệnh lấy thành Vĩnh Châu ra để đổi lại, bất kể thế nào cũng phải dẫn về nước sao?

Mặc dù Đậu Hiến không chắc chắn về vẻ ngoài của người này, nhưng ông ta vẫn có cách xác định y có phải là người mà ông ta muốn gặp hay không.

Đậu Hiến tiến lên một bước, nắm lấy tay Đồ Kiêu, lo lắng nói: “Đồ thủ lĩnh, để ngài bị liên lụy rồi. Bổn quan vâng lệnh hoàng thượng, sẽ nhanh chóng dẫn Đồ thủ lĩnh trở về, xin hãy yên tâm.”

Đồ Kiếp chớp chớp mắt, không hề có động tác dư thừa, chỉ nói: “Tất cả nhờ vào Đậu đại nhân. Đậu đại nhân, không biết lần này ngài đến đây đã thấy con Khổng Tước bảy màu ở Linh Hựu* chưa?”

(*) Linh Hựu: Trong Nho giáo có thuật ngữ Linh Hựu, từ “Hựu” ở đây có nghĩa là “cái vườn đẹp”. Vườn của vua có nuôi các loài cầm thú quý hiếm, chúng hồn nhiên vui đùa cho nên gọi là Linh Hựu.

Đậu Hiến chậm rãi thở phào, vẻ mặt thư thái hơn, gật đầu đáp: “Đã thấy rồi. Sau khi Đồ thủ lĩnh trở về Đại Ung là có thể nhìn thấy thôi.”

Nhóm người Phong bá và Khánh bá lắng nghe đối thoại của hai người kia, sắc mặt và cử chỉ không hề có sự thay đổi, giống như đang nghe những lời nói bình thường đến mức không thể bình thường hơn.