46
Mãi đến khi ngồi trên xe ngựa đến đất phong, ta vẫn còn ngốc.
Lục Hành nhét miếng dưa hấu vào miệng ta, nói:
“Ta đặc biệt chọn một nơi rất tốt, có núi có sông.”
“Vì cái gì?”
“Cái gì vì cái gì?”
Ta nhìn chằm chằm vào Lục Hành, nói: “Ngươi vì cái gì phải làm vậy?”
Lục Hành vén lọn tóc vương vãi của ta ra sau, nhẹ nhàng hôn lên trán ta: “Không vì cái gì cả.”
"Lục Hành."
Ta suy nghĩ một chút: "Ta biết, ngươi là người có dã tâm. Ngươi từ trước tới nay đều mong muốn ngôi vị hoàng đế."
"Thường Thường sai rồi."
Lục Hằng tựa hồ tâm tình rất tốt, nhìn bánh xe chậm rãi lăn bánh, trên mặt lộ ra ý cười: "Ta xưa nay chưa bao giờ là người có dã tâm."
Đùa sao?
“Không phải nói đùa.” Lục Hằng nói: “Thường Thường, nàng có biết trên đời có một loại người, có thể đọc được suy nghĩ của người khác?”
"Ta đã có khả năng này từ khi sinh ra."
Thật hay giả?
Trong lòng ta lập tức mắng hắn là tên khốn.
Lục Hành cười nhẹ: "Thường Thường, nếu muốn mắng ta vì sao phải nhỏ giọng như vậy?"
Ta lại ở trong lòng nói với hắn ta yêu hắn.
"Ta cũng yêu nàng."
Lục Hành ôm ta vào lòng.
"Cho nên ngươi biết…… Ta từ kiếp trước trở về?"
"Biết."
"Ngươi biết khi nào?"
Lục Hành: “Từ khi trên xe ngựa, nàng nói trong lòng, Sự tình của An Dương cùng Lệ tần.”
Ta nhớ lại lúc trên xe ngựa, Lục Hành đột nhiên nâng cằm ta lên, nhìn thẳng vào mắt ta, hỏi ta, Bùi Thượng, ngươi là ai?
Ra là vậy.
Một cảm giác tức giận mang theo bất lực dâng lên, ta mở to mắt hỏi hắn: “Vậy tại sao ngươi không giết ta?”
Hắn biết rõ ta hận hắn.
"Ta từng muốn giết nàng."
Lục Hành lau nước mắt trên mặt ta, nói: “Lúc trước không giết nàng là vì muốn biết diễn biến tiếp theo.”
Việc này đúng là việc Lục Hành có thể làm.
“Vậy tại sao ngươi lại đổi ý?”
Lục Hành hồi lâu không nói chuyện.
Thật lâu sau, hắn mới vuốt tóc ta nói:
"Thường Thương, kiếp trước hết thảy đều là ta sai."
"Nếu như nàng hận ta, còn muốn giết ta, ta sẽ không phản kháng."
47
Ta muốn giết Lục Hành sao?
Muốn.
Trong giây lát, ta kề đao vào cổ hắn.
Da của hắn hẳn là bị cắt qua, bởi vì, con mẹ nó cổ ta cũng thấy đau.
Ta thu lại dao, tức giận nói: "Ta làm sao có thể giết ngươi! Vừa giết ngươi, ta cũng sẽ đi theo!"
Lục Hành mỉm cười: “Kỳ thật còn có một biện pháp khác…”
Ta giận dữ ngắt lời hắn: "Đủ rồi! Ngươi câm miệng lại cho ta!"
Ta thực sự muốn giết hắn.
Ta từng hạ độc hắn, nhìn hắn chết đi.
Ngay cả sau khi hắn chết, ta vẫn nán lại bên thi thể hắn rất lâu.
Nhìn hắn trở nên thối rữa, bốc mùi.
Bị bọ ăn.
Lúc đó lòng ta vô cùng thích ý.
Nhưng suy cho cùng ta là một kẻ vô dụng.
Ta thu hồi thanh đao.
Ta là sát thủ yếu đuối, vô dụng, ngu ngốc.
Mười lăm năm trước, khoảnh khắc Lục Hành ở trên đường lớn đưa tay về phía ta, ta đã yêu hắn một cách ngu xuẩn.
Năm tháng ở lại bên thi thể hắn, thật sự chỉ vì hận thôi sao?
Chỉ đơn thuần là vì hận sao?
Khi nhìn hắn bị lũ bọ gặm nhấm, ta một bên vỗ tay thích ý, một bên nước mắt không ngừng mà chảy xuống.
Một khắc hạ độc hắn kia, ta lại không hề vui vẻ như bề ngoài.
Cười.
Chỉ là để che đậy càng nhiều bi thương.
Để vùi lấp sự thật rằng ta chỉ là tên ngốc não tàn.
"Không cần tự hạ thấp chính mình như vậy, Thường Thường."
Lục Hành lau đi nước mắt trên mặt ta, nhẹ giọng nói: “Nàng không tệ như nàng nghĩ đâu.”
Ta hất tay hắn ra, giận dữ nói: “Không cần lúc nào cũng đọc xem trong lòng lão nương nghĩ cái gì!”
48
Cuộc sống ở nơi này vô cùng thoải mái.
Rời xa kinh thành đầy dối trá.
Ta nghe nói rằng Xuân mỹ nhân vì thiếu đi trợ giúp của Ngọ Chích, lại bởi vì Lục Hành không chịu phối hợp, rất nhiều việc không thể làm.
Đến nay vẫn không mặn không nhạt mà làm phi tử.
Mấy chiêu trò nhằm đảo lộn triều chính, từng bước từng bước đều không thể dùng tới.
Mà ta ngày ngày ở đình viện phơi nắng, sai sử Lục Hành vì ta làm này làm kia. Một hồi kêu hắn quạt, một hồi lại muốn hắn bổ dưa.
Một thân bạch y tuấn mĩ, sử dụng kiếm pháp của mình để bổ dưa, lại bị ta cằn nhằn "Chàng xem, cái này hẳn nên cắt ngang đi."
Hắn mỉm cười dịu dàng, nói: “Được.”
Ngay khi hắn vừa cắt ngang, ta cau mày nói:
“Không được, không được, hình như dưa cắt ngang sẽ bị hỏng, vẫn là cắt dọc tốt.”
Sau khi hắn cắt dọc, ta lại nói: “Đợi một chút, cắt thành từng miếng nhỏ để dễ ăn hơn”.
Sau khi hắn cắt thành từng miếng mang đến cho ta, ta lại giở trò: “Quên đi, chúng ta ép thành nước đi. Phải lọc qua vải thưa mới được”.
Lục Hành không hổ danh là một con hồ ly già, trên mặt hắn trước sau đều mang ý cười, cho dù yêu cầu của ta có quá đáng đến thế nào, hắn đều nói gì nghe nấy.
Ba tháng, ta để hắn giật quần áo, bóp vai đánh chân, thậm chí có ngày nổi hứng bắt hắn vào bếp, hắn cũng mặc thanh y đứng trước bếp bắt đầu thái rau. nhóm lửa.
Hạ nhân trong phủ bắt đầu bênh vực kẻ yếu:
"Vương gia! Cho dù ngài có chiều chuộng Vương phi. Cũng không thể mất đi tôn ti!"
Nhưng Lục Hành lại không nói một lời đem những người này điều ra khỏi nội đình, từ đó trở đi không ai dám xen vào một câu.
Trong khoảng thời gian này ta sống thực thoải mải.
Ngày ngày nếu không phải nghe rạp hát, đọc truyện thì sẽ dạo trên phố.
Không vì điều gì khác.
Chỉ đơn giản là bởi ta chưa từng được sống tiêu dao như vậy.
Ta không được lớn lên giống cô nương bình thường, càng chưa bao giờ có thể đi dạo trên phố.
Lục Hành vẫn luôn cùng ta đi dạo chưa từng ngại phiền chán, lúc đầu, thường có cô nương chạy tới hỏi hắn có hôn phối chưa, hắn mỉm cười gật đầu:
"Người đi ở phía trước kia là nương tử của ta."
Những cô nương đó liền xấu hồ chạy mất.
Sau đó một tháng, mọi người đều biết có một công tử lớn lên tuấn tú lại vô cùng sợ vợ, ở trên phố cùng cô nương khác nói chuyện một câu cũng không dám.
Những ngày như thế lặp lại, ta nói với Lục Hành: "Vương gia, nếu muốn bồi thường cho ta, ta cảm thấy hay là thôi đi."
Lục Hành đang cắt dưa hấu, trong tháng này kỹ năng cắt dưa hấu của hắn đã trở nên vô cùng điêu luyện, dưa hấu được chia thành những viên xúc xắc nhỏ cho vào tô đá, nghe xong, hắn bất đắc dĩ gật đầu:
"Ừm."
Ta kinh ngạc nhướng mày: “Theo lẽ thường, Chàng không nên giải thích nói chàng không phải đang muốn bồi thường cho ta sao!”
"Làm sao ta có thể lừa gạt Thường Thường?"
Lục Hành đặt dưa hấu trước mặt ta: “Ta đúng là vì muốn bồi thường mới làm vậy.”
Gì cơ?!
Lục Hành quan sát vẻ mặt kinh ngạc của ta trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng, tiếng cười của hắn giống như băng ngọc chạm vào nhau, khuôn mặt vốn luôn tái nhợt cũng nhuộm một chút hồng hồng xinh đẹp.
Cười xong, hắn duỗi tay ra, kéo lấy ta đang há hốc miệng nhìn hắn, nói:
"Lại đây, Thường Thường."
Hắn nói: “Nàng có biết từ nhỏ ta đã luôn mong muốn cái gì không?”
Ta: "Tạo phản."
Hắn lắc đầu, ta lại nói: “Người như chàng hắn cũng sẽ không mong muốn một người chúng tình, bên nhau đến đầu bạc đi?”
Hắn kéo ta vào lòng, hôn nhẹ lên tóc ta: “Đúng là không phải.”
"Mong ước của ta chỉ là có thể được sống."
"Không cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ ngày mai có người giết ta."
Ta mơ hồ hiểu được tại sao Lục Hành lại muốn tạo phản.
Dựa vào thân phận của hắn, lại nhìn vào tình cảnh hiện tại, nếu hắn muốn sống sót.
Chỉ có thể đứng trên đỉnh quyền lực.
Ta cau mày nói: “Nhưng bây giờ chàng…”
"Thông qua Thường Thường, ta đã biết, cho dù tạo phản, ta cũng không thể sống sót."
Cằm hắn đặt trên đỉnh đầu ta: “Không bằng trực tiếp ở ẩn, rời xa kinh thành. Có lẽ vẫn còn cơ hội sống sót.”
“Có lẽ nếu ngươi biết trước mà tránh đi những âm mưu đó, cũng có thể tạo phản thành công.”
Lời vừa nói ra, ta hận không thể cho mình cái bạt tai, tại sao phải dạy Lục Hành tạo phản?!
"Ta mệt."
Lục Hành nói: “Mơ một giấc mộng lớn như vậy... thật sự mệt mỏi.”
Mệt mỏi cái gì?
Ta không hỏi lại.
Động tác của Lục Hành vô cùng nhẹ nhàng, hắn ôm ta, ngân nga một bài hát xa lạ.
49
Ta cùng Lục Hành đều toàn tâm toàn ý sống ở nơi này
Cuộc sống bình yên của người thường thế này ta và hắn chưa từng được trải qua. Hắn dành nửa đời để suy tính chuyện giết người, còn ta dành nửa đời để giết người.
Chúng ta một đôi cấu kết với nhau làm việc xấu, cáo mượn oai hùm, người khác còn khen ngợi chúng ta kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.
Lục Hành bất đắc dĩ nói: "Nàng nói chính mình như vậy sao? Thường Thường?"
Chúng ta dời lễ thành hôn xuống.
Thành ba tháng sau.
Không vì cái gì, nhưng Lục Hành đã nói, hôn sự phải chuẩn bị kỹ lưỡng, không nên quá vội vàng, mà chúng ta đi tới sơn trang đã mất rất nhiều thời gian.
Thì ra đại hôn tốn nhiều sức lực như vậy, Lục Hành dẫn ta đi gặp người phụ trách về tơ lụa, sau đó lại tới gặp người phụ trách trang sức, tóm lại chỉ cần có liên quan đến lễ thành hôn thì đều phải gặp qua một lần.
Tất cả bọn họ đều cúi đầu:
“Vương gia, ngài yêu cầu cái gì, trực tiếp phân phó là được, cần gì tự mình tới đây vì chuyện nhỏ này!”
Lục Hành khẽ lắc đầu: “Lễ thành hôn chỉ có một lần trong đời, phải cẩn thận.”
Ta từng nói với hắn, sau đại hôn không thể ở mãi trong sơn trang, làm sát thủ lâu như vậy, ta chưa từng được thoải mái vui chơi, vì thế mỗi nơi đều phải đi qua một lần.
Lục Hành nói: “Được.” Sau đó lại cười nói: “Ồ? Lần trước Thường Thường vừa mới nói với ta, nàng dùng khinh công du lịch hơn phân nửa Đại Thừa, không lẽ đều là lừa vi phu?”
_._._._
Ta chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống lại thoải mái đến vậy.
Đêm khuya, ta đang suy nghĩ nên thêu trân châu hay hoàng kim trên áo, trực tiếp đến gặp Lục Hành thương lượng, trăng lên cao, hắn đứng trong thư phòng, hơi cau mày.
Ta tò mò thò đầu qua nhìn: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Hắn mỉm cười: “Một số chuyện vặt vãnh, cần phải trở lại kinh thành.”
Ta cảnh giác: "Quay lại làm gì? Muốn đổi ý? Muốn trở về tạo phản?"
Lục Hành đỡ trán nói: "Thường Thường, nàng có thể nghĩ tốt về ta hơn được không?"
Hắn đưa tờ giấy cho ta: "Chỉ là một vấn đề nhỏ thôi. Ở phía tây xảy ra nổi loạn, hoàng thượng muốn ta trở về xử lí, cũng không có gì quan trọng."
Trận nổi loạn này cũng từng xảy ra ở những kiếp trước.
Chỉ là biến cố nhỏ, còn giúp Lục hành tăng trợ lục.
Ta dặn dò hắn: “Sau khi thu phục bọn họ, chàng nhất định phải giao quyền quản lí cho hoàng thượng. Nếu giữ lại trong tay sẽ xảy ra chuyện.”
"Ồ?"
Lục Hành nhướng mày: “Trong lòng nàng ta vô dùng như vậy?”
Ta lắc đầu: “Không, không, không, chàng thực sự vô dụng thì trên đời sẽ không còn người hữu dụng nữa.”
Nói xong ta đỏ mặt ngay lập tức.
Lục Hành nghiêng người, ôn nhu hôn lên mặt ta.
Từng chút từng chút, khiến ta mềm nhũn tựa vào ngực hắn.