Uyên Ương Thác

Chương 8




Đào phủ

“Ngươi là đồ phá gia chi tử! Cả ngày không lo học hành, náo loạn làm ra chuyện lớn như vậy, lại bảo ta dọn dẹp cuộc diện rối rắm này!” Đào lão bản nộ khí trùng thiên, chỉ vào nhi tử mắng.

Đào Thẩm Y biết mình phạm vào đại tội, liền cảm thấy thương tâm, không dám lên tiếng.

Nhìn qua người còn đang nằm trên giường, hắn đã nằm trên giường một ngày không tỉnh. Đao kia tuy đâm vào ngực hắn nhưng lại chúng lá phổi trái, chỉ cách tim một đốt ngón tay, nếu là người không có võ công đã sớm đi đời nhà ma. May mắn, khi hắn trúng đao này, đã vận chuyển chân khí, giữ vững tâm mạch, mới không toi mạng, nhưng mức độ thương thế nguy hiểm không phải là người bình thường có thể tưởng tượng được.

Đồng dạng Tông Linh suy yếu đến cực điểm dựa vào cột giường treo màn lẳng lặng nhìn người nằm trên giường. Nói khẽ: “Có thể hay không đi ra ngoài trong chốc lát, ta muốn ở một mình với hắn.”

Đào lão bản lập tức im lặng, nhanh chóng kéo Thẩm Y vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi ra khỏi phòng.

“Nghĩa phụ, Haaa…! Ta phải làm như thế nào đây?” Tông Linh vuốt ve bên mắt bị thương của Tông Linh thâm tình nói: “Ngươi lại vì ta mà bị thương. Từ ngày đó, ta đã thề không để ngươi chịu cái loại khốn khổ này! Vì cái gì lại vì ta?” Tông Linh nghẹn ngào khóc rống lên: “Ta thực vô dụng, ngươi vì ta mất một bên mắt, lại vì ta mà thụ thương nặng như vậy. Ta thật tâm hận chính mình, một lần lại một lần! Ta thật vô dụng!! Ngươi nhất định không có việc gì, ta nhất định sẽ cùng ngươi, mặc kệ phát sinh điều gì, ta cũng ở bên ngươi, cho dù là chết, ta cũng bên ngươi, cùng ngươi…”

Yên lặng, Tông Linh dựa vào bên người Tông Linh ngủ, y có một giấc mộng, một cơn ác mộng thống khổ…

Nắng gắt như lửa, nhiệt khí bốc hơi. Như thể thế giới không có một lối thoát. Khắp nơi đều hoang vu cát đá cằn cổi.

“Nhất định phải trở về Trung Nguyên!” Một thiếu niên vừa đi trên sa mạc vừa nghĩ. Hắn tựa hồ đã rất mệt mỏi, giống như đã nhiều đêm không ngủ. Nhưng cho dù hắn có mệt mỏi nhưng khuôn mặt vẫn rất tuấn mỹ, ánh mắt sáng đầy vẻ kiên cường nhưng vẫn có nét ôn nhu. Tuy hắn là một thiếu niên non nớt nhưng lại giống một người đã trưởng thành, cá tính mãnh liệt cho dù gian nan vất vả cũng quyết không nhượng bộ. Tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng không thể nào xem nhẹ.

“Nhiệm vụ lần này phải tốn hết ba ngày mới có thể thỏa mãn yêu cầu của đôi phu phụ kia, tên dâm tặc kia cư nhiên lại chạy đến Tây Vực ngàn dặm xa xôi này, muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay của ta? Haaa…! Đáng thương!” Trong lòng thiếu niên nghĩ, khóe miệng xuất hiện tia cười lạnh.

Bỗng nhiên!

Tiếng khóc truyền đến, thê thảm, bi thương, dường như không chỉ là tiếng khóc của một người. Tiếng khóc nương theo tiếng gió làm người khác phải kinh tâm.

“Chuyện gì xảy ra?” Trong nội tâm thiếu niên cả kinh liền đi lên phía trước mà nhìn.

Mấy bóng đen uốn éo thành một đoàn, có người nằm trên sa mạc, có người khóc nỉ non từ nơi kia vọng lại.

“Chẳng lẽ là gặp sa đạo?”

Nơi này chính là sa mạc phía sau là Hán triều, chính là yếu đạo của Hán triều cùng Tây Vực. Mọi người còn đặt cho nơi này tên “Con đường tơ lụa”

Con đường này chính là nơi mà các thương nhân của hai quốc gia đi qua để trao đổi hàng hóa. Có một số thương gia giàu có từ trung nguyên mang tơ tằm, giấy, vũ khí tới Tây Vực để buôn bán. Qua lại của hai nước đều thông qua “con đường tơ lụa”.

Những đám người xưng là “Sa đạo” chuyên môn lợi dụng tại nơi không người chỉ có bãi cát hoang vu mà không biết xấu hổ hoạt động. Bọn họ phần lớn đều là cường đạo bị truy nã, bị buộc đến nơi hoang vu không ai quản này mà hung hăng ngang ngược. “Sa đạo” không những cướp bóc đồ đạc tiền của, hơn nữa còn có tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ ác độc), gặp nam nhân liền giết, gặp nữ nhân liền cưỡng đoạt. Bởi vì bọn họ đa số võ công đều cao cường nên các thương nhân không ai dám phản kháng, chỉ biết nịnh bợ đế qua chuyện, ngoan ngoãn mà đưa bạc cho bọn họ. “Sa đạo” vì như vậy ngày càng “Mọc rễ nẩy mầm”, nghiễm nhiên trở thành bá chủ một phương.

Thiếu niên kia nghĩ có người gặp sa đạo, cá tình tuổi trẻ khinh cuồng không chịu nổi cảnh ấy, nhanh chóng bước đến nơi đó.

Cảnh tượng trước mắt lại để cho hắn phẫn nộ không ngừng run rẩy.

Một thanh niên mặc trang phục cẩm y mà lớn tiếng khóc rống lên, thiếu niên nghe loáng thoáng người kia dùng Đại Thực ngữ nói: “Đừng khi dễ con ta, ô…Ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa! Con của ta vô tội, ta dập đầu xin các ngươi, dập đầu xin các ngươi!!” Nói xong liền dùng sức dập đầu xuống bãi cát nóng rực phía dưới.

“Cút sang một bên, lão nhân! Ngươi bây giờ chỉ là một tên chi quân phản quốc, đồ vô dụng, ngươi chỉ xứng chết đi! Con của ngươi so với ngươi cón hữu dụng hơn!! Haaa… Nhìn cái miệng của y, nhìn cái mông của y, một bộ dáng ti tiện! Bị chúng ta thượng thích chết đi à nha! Cút! Lão già chết tiệt! Đừng phá hỏng chuyện tốt của bọn ta! Ha…Haa…!!” Một hắc nhân liền hung hăng đá lên người trung niên, người trung niên kia liền văng ra mà nằm xuống trên bãi sa mạc nóng rực, vô lực mà bò lại.

Đúng là lũ không bằng cầm thú…

Cách người trung niên không xa, chính là một nam hài xinh đẹp như lại bị đối xử như cẩu quỳ rạp trên mặt đất, y thật sự rất đẹp. Da thịt tuyết trắng, đôi mặt đen ánh lên, mái tóc đen như gấm buông xuống.

Thiếu niên kia có thể xác định, y chưa bao giờ gặp nam hài nào xinh đẹp như thế, cho dù là nữ hài cũng chưa bao giờ gặp được! Nhưng là, không thể tưởng tưởng được đứa bé kia đang bị làm nhục.

Gần mười nam nhân quanh y, khuôn mặt tỏa ra vẻ dâm uế như sói đói nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nam hài và dáng người nho nhỏ kia, có thể thấy miệng của bọn kia còn chảy cả nước miếng dơ bẩn!

Trong miệng nam hài đang ngậm tính khí tráng kiện của nam nhân, eo tên đó không ngừng chuyển động, trên mặt biểu bộ vẻ mặt thoải mái muốn chết, hưởng thụ cảm giác ấm áp trong khoang miệng của nam hài, thoải mái giống như dục tiên dục tử. Phía sau lưng nam hài tử, chính là một tên mập mạp hết sức ra vào hậu huyệt của hài tử, trong miệng “Ngao Ngao” mà kêu ré lên, dường như muốn đạt đến cao trào. Còn phân thân của nam hài lại nằm trong miệng của một tên khác, tên kia giống như ăn bảo vật, thỏa mãn mà mút lấy, phát ra “C-K-Í-T..T…T, C-K-I-T..T…T” thanh âm vô cùng hạ lưu.

Trên người hài tử dường như đầy tinh dịch nam nhân cùng với nước bọt. Trong hậu huyệt còn chứa tính khí của nam nhân, nơi ấy chảy ra hỗn hợp màu đỏ của máu hòa cùng màu trắng của tinh dịch.

Nhưng mà, đứa bé kia như không còn cảm xúc, giống như một con rối, mặc cho ai muốn làm gì làm, chỉ là khi tính khí vừa thô vừa to chèn ép bế tắc yết hầu, y hít thở không thông lúc này lông mày mới nhăn lại.

Nhưng… Những nam nhân giống như súc sinh kia, dường như không phát hiện thiếu niên mà vẫn tiếp tục những hành động dơ bẩn của mình.

Thiếu niên xoay người xuống lạc đà, bước nhanh tới đám người kia.

Lúc này, sự tình thảm hại đã xảy ra!

Trung niên trên mặt đất bỗng nhiên hét lên: “Linh nhi! Vi phụ thật xin lỗi ngươi! Ta thật xin lỗi ngươi!” Bỗng nhiên lấy hết sức lực của mình mà hướng đến nam nhân mập mạp ở phía sau lăng nhục nam hài, một đôi tay hung hăng mà bóp cổ tên đó, ý đồ muốn giết chết.

Nhưng tên đó vốn không phải là người bình thường, mà là sa đạo vốn không từ việc xấu nào! Lập tức! Một thanh đao nhọn đâm thủng ngực người trung niên, thân thể người trung niên suy yếu mà ngã xuống mặt đất.

“Phụ vương!” Nam hài tựa như có biểu tình, dùng sức giãy dụa khỏi cái tính khí đang ở trong miệng mình, hướng phụ thân mà kêu khóc, thanh âm gào thét nương theo gió thê lương và tiêu hồn.

“Cường đạo vô sỉ!” Thiếu niên đỏ mắt, lao đến. Trường kiếm lao đến, lập tức tính khí của bốn nam nhân đều đứt đoạn, cả bọn đều bụm lấy hạ thân không ngừng chảy máu, như dã thú mà tru lên.

“Người đến là người phương nào!?” Một sa đạo giống như thủ lĩnh kinh hoàng kêu lên. Tên ấy tựa hồ chưa thấy ai dùng kiếm chính xác như thiếu niên kia. Đáng sợ hơn, hắn lập tức động thủ, tựa như cái gì cũng không thể thương lượng. Các nam nhân kia tê liệt kêu lên xung quanh thiếu niên đang cầm trường kiếm chói rực trong tay.

“Ta là tới cứu hài tử này.” Thiếu niên kia lạnh lùng nói ra.

“Tiểu tử, ngươi biết y là ai sao? Y chính là phản đồ của Âu Mã Á vương triều chúng ta! Phụ thân y đã giết chết quốc vương Ngạo Tư Mạn. Hiện tại y phải chịu thống khổ, cũng chỉ là hình phạt đối với y. Ta là đệ nhất đại thần của Âu Mã Á vương triều khuyên ngươi, nếu ngươi còn muốn kiên trì xen vào, chính là ngươi tự rước họa vào thân!” Người nam nhân kia tuy đe dọa thiếu niên nhưng trong ánh mắt lộ ra sợ hãi.

Thiếu niên kia đã nghe qua chuyển biến của Âu Mã Á vương triều.

Âm Mã Á vương triều là một quốc gia rất phồn vinh, quốc vương đời thứ tư A Lí, cũng chính là con rể của quốc vương tiền nhiệm. Hắn hạ lệnh chuyển thủ đô đến khu pháp thành. Nhưng lại bị tổng đốc của Âu Mã Á vương triều cũng chính là Mục A Uy Diệp phản đối. Mục A Uy Diệp cho rằng A Lí chính là hung thủ sát hại sát hại quốc vương Ngạo Tư Mạn. Trải qua đấu tranh kịch liệt, A Lí thất bại. Mục A Uy Diệp tự xưng Vương, lập tức cho người hãm hại toàn gia của A Lí và những người ủng hộ A Lí đó chính là “Thập Diệp phái”

Vì bảo vệ quốc vương A Lí cùng tiểu nhi tử Linh của hắn, rất nhiều người đã vinh quang hi sinh. Nhưng mà, trời không có mắt, tung tích của bọn họ cũng bị đệ nhất đại thần tìm được.

Hai người, một là quốc vương luôn sống trong sung sướng an nhàn, một là vương tử tay trói gà không chặt. Lúc này đối diện với mấy tên trung niên, lại đặc biệt nhỏ yếu vô cùng.

Những tên cầm thú đó lại thèm muốn sắc đẹp của Linh, không khỏi nổi lên tâm tà sắc dục. Trước mặt phụ thân hài tử, lại ra tay cưỡng gian nam hài.

Thiếu niên không ngờ mình gặp phải chuyện bất bình ra tay tương trợ lại chính là quốc vương cùng vương tử nhân vật hiển hách như vậy. Nhưng mà  “Những người gặp nguy hiểm, ai cũng bình đẳng như nhau. Quốc vương và vương tử cũng không khác gì. Chỉ cần chính mình cảm thấy bất bình, đều phải cứu giúp.” Khi đó, sư phó đã dạy hắn đạo lý này. Hiện tại, thấy người thống khổ, sao không thể ra tay giúp đỡ?

Thiếu niên cười lạnh, lấy tay nâng Linh vẫn nằm trên mặt đất mà khóc. Nhàn nhạt đối với y nói: “Đừng lo lắng, ta giúp ngươi.” Đem y dựa vào lạc đà, rút kiếm hướng về đám hắc y nhân, uy phong lẫm liệt không sợ cường quyền!

Bảy tám nam nhân không bị thương lao đến nam nhân. Trong chốc lát, ánh đao, bóng kiếm, cát bay, chẳng thể nào còn có thể phân biệt được đâu là ta và ngươi.

Bỗng nhiên, huyết quang hiện ra, tiếng la liên tục vang lên, không phải thanh âm của thiếu niên!

Hai nam nhân ngã xuống, ba nam nhân ngã xuống... Trong đó không có thiếu niên!

Y tựa như một chiến thần, dung cảm vô địch!

“Nếu như ngươi động thủ lần nữa, ta sẽ giết y!”

Thiếu niên đã ngừng lại tay, lạnh lùng nhìn lại.

Tiểu nhân hèn hạ tự xưng là đệ nhất đại thần của Âu Mã Á vương triều, đang kề kiếm trên cổ của Linh đang vô lực.

Máu đỏ từ cổ tuyết trắng chảy xuống! Tạo thành một bức tranh đầy dâm mỹ.

“Nếu như ngươi giết y, thì người phải chết!” Thiếu niên lạnh lùng như tuyết.

Đại thần run rẩy, trong nội tâm thật muốn thả thiếu niên này. Nhưng y chính là con đường duy nhất để ta sống, thả y, cũng chính là từ bỏ tánh mạng của mình. Cho dù thiếu niên này buông tha hắn, thì quốc vương hiện tại Mục A Uy Diệp cũng không bỏ qua cho gã.

Vì vậy, gã ra một cái quyết định. Nhưng gã không hề biết, đó chính là quyết định làm gã hối hận cả đời.

Người vô tình, kiếm vô tình!

Đối với những người không có tính người, sao lại có thể hữu tình?

Lạnh lùng như tuyết sương, tên tự nhận là đệ nhất đại thần suy nghĩ.

“Đường nào cũng là đường chết!”

Trong nội tâm liền ác ý nghĩ.

Ai nói trước khi chết, con người đều lộ ra bản chất lương thiện của mình? Con người ác ma vẫn không thể nào bỏ, chỉ có thể trầm trọng hơn!

Đệ nhất đại thần gã cả đời luôn có lựa chọn sáng suốt duy nhất lần này lại là sai lầm đầu tiên trong đời.

Chỉ duy nhất một lần, nhưng lại muốn mạng của gã! Cái này quả thật đáng sợ.

Lưỡi kiếm sắc bén trên cổ của Linh đã muốn cắt vào da thịt của y. Dùng thanh âm như tiếng hí mà nói: “Ta có thể thả y, bất quá ta muốn một số đồ của ngươi! Một con mắt của ngươi, một cánh tay của ngươi!” Gã ác độc khà khà cười: “Ta muốn đảm bảo an toàn của ta, cho nên, vì tiểu mỹ nhân này, ngươi cũng nên hi sinh một vài thứ trên thân thể của ngươi cho ta!”

“Có thể.” Thiếu niên vẫn dùng giọng điệu không mang chút tình cảm.

Đệ nhất đại thần giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của thiếu niên, gã nghĩ muốn nhìn vào hai mắt để có thể nhìn thấu xem thiếu niên nghĩ gì, nhưng gã chỉ thấy sự bình tĩnh cùng với lãnh khốc.

Không ai biết tâm tình của thiếu niên, chỉ có hắn mới biết chính mình đang nghĩ cái gì!

Trong tích tắc, Linh cảm thấy người thiếu niên này đã dập tắt đi tuyệt vọng của y. Còn hắn thì không biết sao lại rất muốn cứu hài tử này.

Thiếu niên cũng rất nghi hoặc chính mình, vì sao lại xúc động, hắn từ xưa tới giờ lãnh khốc chưa bao giờ thể hiện tình cảm. Như thế nào. Bây giờ lại nôn nóng muốn cứu nam hài này.

“Muốn chết vì y!”

Có lẽ tất cả mọi người khi gặp tình cảnh của hài tử này đều sẽ nghĩ như hắn.

Sự tồn tại của Linh cho người khác cảm thấy như một vị thần, được người khác tôn kính, không thể nào bị xúc phạm! Một khi hắn bị vũ nhục người khác cũng đồng dạng cảm thấy chính mình bị vũ nhục, làm cho người phẫn nộ, liều mạng đem tôn nghiêm của mình đánh đổi!

Linh chính là người có mị lực như thế!

“Ngươi động thủ đi!” Gã vặn vẹo mặt mà nói.

Đồng tử Linh nhàn nhạt gợn nước, mặt trời chiếu vào lóa lên như những vì sao sáng, y dùng ánh mắt, dùng tứ chi để nói cho thiếu niên biết: “Chớ vì ta mà làm như vậy! Không thể như vậy!”

“Bá!”

Huyết quang như hoa quỳnh hiện ra, rơi trên sa mạc. Lập tức biến mất không còn tâm hơi.

Một thanh kiếm đâm vào khuôn mặt thiếu niên, đâm xuyên qua mắt trái của hắn, huyết đã chảy đầy mặt, không lời nào có thể diện tả đáng sợ như thế nào.

Ánh mắt của hắn đã bị phế đi!

Thiếu niên kia bộ dạng vẫn nhàn nhạt, tựa như một kiếm kia không phải đâm hắn, tựa như không liên quan gì tới mình.

Linh còn nhỏ nên tâm linh đã sớm chịu không nổi mà bị đả kích, không khỏi tuyệt vọng mà kêu lên.

“Không muốn!!!…” Thanh âm khàn khàn, tâm tê liệt phế, thảm không nói nổi!

Nam nhân nhe răng cười, nhìn huyết tinh sát tràng, đắc ý vạn phần.

Ngay tại lúc này, một sự tình mọi người không ngờ đã xảy ra!

Sau lưng đệ nhất đại thần, lại cò một nam nhân đứng lên. Đó chính là quốc vương tiền nhiệm —— A Lí.

Thân là một quốc vương, là một phụ thân, ông cầm vũ khí cuối cùng của mình lên, cũng chỉ là vũ khí duy nhất—— thanh kiếm đâm vào bụng tên gian thần.

Kiếm, rút ra! Lại một ảo ảnh huyết quang. Máu nương theo bóng người mà ngã xuống. Ba người đều ngây dại.

Tiền nhiệm quốc vương A Lí đâm vào phần lưng của đệ nhất gian thần, xuyên qua tim, huyết tinh dơ bẩn phun khắp nơi, tên gian thần đó như bùn nhão ngã trên sa mạc.

Quốc vương A Lí cũng ngã xuống, máu của ông đã nhanh chảy xuống. Khuôn mặt bởi vì gần ra đi mà không còn một chút máu trở nên xanh trắng.

Linh nhào đến, đau đớn khóc thành tiếng.

“Linh nhi, con của ta, đừng thương tâm. Ta có thể lên thiên đường, ta sẽ bảo hộ ngươi, ngươi hãy sống tốt, đừng quay lại chốn này, hãy quên tất cả mọi chuyện, an tâm sống một cuộc sống bình thường, trên thiên đường ta sẽ phù hộ ngươi bình an!” Ông vuốt ve đầu của Linh, lộ ra khí thái của quốc vương cũng là người phụ vương hiền đức, nhìn thiếu niên, tràn đầy cảm kích nói: “Ta hết sức xin lỗi vì đã hại ngươi mất một bên mắt, nhưng ta thật sự trên người không còn thứ gì, không thể báo đáp ân tình của ngươi. Nhưng, ta còn muốn nhờ ngươi giúp ta một việc, hãy nhận con ta làm nghĩa tử! Dẫn hắn đến Đường quốc xinh đẹp kia. Hắn còn sống nơi này tất sẽ gặp nhiều điều khổ, thỉnh… thỉnh ngươi đáp ứng… đáp ứng lời thỉnh cầu này!” Nói đến đây, hơi thở ông đã rất mỏng manh.

Cặp mắt xinh đẹp của Linh tràn ngập nước mắt, nhìn khuôn mặt đầm đìa máu tươi của thiếu niên, cảm thấy cảm động! Y vung tay áo nhè nhẹ lau sạch máu tươi trên mặt thiếu niên.

Thiếu niên bĩnh tĩnh mà nhìn mắt của Linh, trong lòng nổi lên cơn sóng ngầm mãnh liệt, hắn cảm thấy được có một nhiệt khí trong người bốc lên, không khỏi xúc động mà rùng mình một cái.

Quốc Vương A Lí chờ đợi ánh mắt của thiếu niên, khí tức bỗng nhiên dồn dập. Ông đã nhanh đến cực điểm.

Thiếu niên khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta đáp ứng ngươi, dẫn y đến Trung Nguyên. Nhưng ta luôn gặp nguy hiểm, không có khả năng mang theo y.”

Quốc vương A Lí có chút thất vọng, nhưng nghe thiếu niên đáp ứng, mặt mày đã hớn hở. Ông gấp gáp nói: “Ta còn chưa biết đại danh của thiếu hiệp.”

“Kỳ Phóng.”

Quốc vương A lí lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Linh đặt lên tay Kỳ Phóng, ôn nhu nhìn nhi tử của mình: “Linh nhi, đây sẽ là phụ thân mới của con, mau gọi nghĩa phụ.”

Linh sợ hãi nhìn Kỳ Phóng, y có lẽ biết rõ tình cảnh hiện giờ của phụ thân mình, nước mắt rơi xuống, vì để phụ thân an tâm, liền gọi: “Linh nhi ra mắt phụ thân.” Nói xong liền quỳ rạp xuống đất.

Kỳ Phóng mặc dù không muốn mang Linh theo để vướng víu, nhưng mị lực của Linh rất sâu đã khuất phục ý chí của hắn. Hắn chậm rãi đỡ thân thể của Linh dậy. Cúi đầu hướng quốc vương A Lí nhìn lại, ông đã sớm mỉm cười ra đi.

Linh nhi mai tang phụ thân, theo Kỳ Phóng bước đi. Vì nhớ tổ tiên thế thế đại đại. Linh nhi lấy họ Tông. Theo Kỳ Phóng hướng tới Trung Nguyên.

…...

Bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, Tông Linh khó khăn ngồi dậy, cảm thấy khí tức của Kỳ Phóng đã ổn định, trong nội tâm chợt lặng xuống.

Chính mình đối với hắn mê luyến, khi nhìn thấy hắn, y như được sinh ra một lần nữa. Trong nội tâm không thể nào cảm tình đối với hắn, khi hắn vì y mà tổn thương thân thể, trong nội tâm liền thống khổ, dù y có phân thây xẻ thịt cũng không thể nào bù đáp thống khổ. Kịch liệt yêu hắn như thế, nhưng Kỳ Phóng dường như lại không quan tâm tới y.

Hắn nói đến thì đến, nói đi thì đi, căn bản không quan tâm tới y. Nhưng một lần lại một lần hắn vì y mà tổn thương thân thể, cái kia là như thế nào? Thương tiếc hắn sao? Yêu hắn sao? Vẫn là tra tấn hắn.

Tông Linh vuốt khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Phóng, thương yêu nói: “Yêu ngươi, cho nên ta phải ly khai ngươi. Đừng trách ta, ngươi mỗi lần ly khai, ta đều đau lòng không cách nào tự quyết. Cho nên, lần này đến lượt ta ly khai ngươi. Ta thật sự yêu ngươi, đừng tới tìm ta, ta sẽ làm ngươi bị thương, đừng tới tìm ta, cho dù hận ta cũng vậy đừng tới tìm ta.”

Chậm rãi kéo lê thân thể, Tông Linh bước ra khỏi phòng.

Bất đắc dĩ như vậy, thống khổ như vậy.

Trong mắt y kiên định, y muốn dứt khóat bỏ đi để không thêm buồn phiền.

Nhưng là, y không biết.

Trong phòng khóe mắt Kỳ Phóng lại chảy xuống vài vệt nước mắt, dường như khẩn cầu điều gì đó.

Kỳ Phóng không thể nói, Tông Linh không thể nhận thức.

Hai người yêu nhau mà phải xa cách.