“Đúng vậy, chuyện này vốn dĩ em sẽ không nói ra đâu. Dù sao chúng ta cũng quen nhau kết hôn, em tin tưởng anh hơn là lời nói từ cô ta”
Ánh mắt của Thẩm Hạo lóe sáng, khóe môi anh cong lên :”Cảm ơn em tình nguyện tin anh”
“Chuyện đó đã qua nhưng chuyện của anh chưa chấm dứt đâu. Thẩm Hạo nói cho anh biết, anh không giải thích rõ ràng em sẽ … sẽ..”
“Sẽ thế nào?”: Anh nhìn cô bằng đôi mắt vô cùng cưng chiều, Triệu Cửu Uyên vì đó mà suýt quên mất bản thân đang tức giận. Cô lắp bắp :”Sẽ… mãi không tha thứ cho anh. Đến lúc em gặp được người nào tốt đã đá anh sang một bên, đúng như vậy”
Con nhím xù lông trước mắt khiến tâm trạng của Thẩm Hạo bỗng dưng tốt lên, anh cười vui vẻ đồng ý :”Được, anh sẽ thành thật, đừng đá anh”
“Vậy phải xem anh”
Đêm đó, Thẩm Hạo dịu dàng ôm cô trong lòng kể lại hết mọi chuyện, nửa câu cũng không giả đối. Triệu Cửu Uyên vừa nghe mà tim đau thắt lại, không nhịn được mà rơi nước mắt. Người đàn ông kia vậy mà lại vui vẻ cười không ngớt
“Đừng khóc, sao lại khóc thương tâm đến thế này chứ? Chẳng phải bây giờ anh không có gì rồi sao”
“Anh đúng thật là đồ vô lương tâm”: Cô đánh nhẹ vào lồng ngực người đàn ông bên cạnh :”Bị thành như vậy mà nửa câu cũng không chịu nói với em”
“Được, sau này mọi chuyện đều nói với em. Yên tâm rồi nhé?”: Thẩm Hạo xoa xoa gương mặt xinh đẹp động lòng người đang dựa vào lòng mình :”Cửu Uyên tha thứ cho anh rồi chứ?”
“Ai nói em sẽ tha thứ cho anh?”: Bỗng dưng cô ngồi bật dậy, hai mắt mở to trừng trừng nhìn anh. Thẩm Hạo nhăn mặt tỏ ra vẻ ủy khuất :”Rõ ràng lúc nãy em nói”
“Anh nghe nhằm rồi”
Cô gái kia lại phũ phàng không thèm liếc mắt huống hồ là nhìn anh một cái, Thẩm Hạo suy nghĩ gì đó rồi nhướng mày cười cười :”Vậy em cho anh cơ hội theo đuổi em lần nữa rồi nhé?”
Triệu Cửu Uyên quay lại nhìn anh với vẻ mặt lạnh nhạt, gương mặt anh cũng vì đó mà đổi sắc :”Không phải chứ? Cửu Uyên, em muốn đá anh thật à?”
“Cho anh một cơ hội thôi nhé?”
“Được, anh sẽ làm tốt”
[…]
Hành trình theo đuổi lại vợ của Thẩm Hạo chính thức bắt đầu, mỗi ngày anh đều đưa cô đi đến đoàn phim, tối lại đến đón cô trở về nhà. Thậm chí trên giường còn tận lực phục vụ, ừm việc này phải nói là đang hành hạ cô thì hơn nhỉ? Sức đàn ông và phụ nữ chênh lệch rất lớn, nên đến khuya là cô đã ngất đi, điều cô phải công nhận ở người đàn ông này chính là khỏe như trâu
“Thẩm Hạo, anh rốt cuộc là có biết mệt không hả?”: Triệu Cửu Uyên xoa xoa chiếc eo mong manh của mình trừng mắt nhìn người đàn ông thần sắc tươi tỉnh đang đứng trước mặt, oán hận lên tiếng :”Đừng để em phải đuổi anh xuống giường nhé?”
“Bà xã, anh đâu cố ý. Chỉ lại em quá mê người”
“Cút”
Triệu Cửu Uyên vớ lấy cái gối bên cạnh ném đến chỗ Thẩm Hạo đang đứng. Người đó còn trơ trẻn chụp lấy chiếc gối mà cười ha hả
Vài tháng lại trôi qua, cuối năm chính là thời điểm diễn ra nhiều lễ trao giải nhất. Là một diễn viên, Triệu Cửu Uyên tất nhiên cũng phải tham gia. Dưới sự trợ giúp của chị quản lý Từ Miêu Miêu, có đã chọn được một chiếc váy phù hợp, nhưng đâu có ngờ vài tiếng sau chính nó lại đem đến phiền phức cho cô
Đúng 7 giờ xe bảo mẫu chở cô dừng lại trước thảm đỏ. Triệu Cửu Uyên tao nhã bước chân xuống, với khí chất tiểu thư từ bé cô không hề kém cạnh bất kỳ người nào thậm chí còn rất nổi bật
Bên cạnh cô là diễn viên July, đàn chị cùng công ty đang đứng chờ đến lượt đi thảm đỏ. Nhìn thấy cô, July quay lại nở một nụ cười tươi tắn :"Xin chào"
"Chào chị": Triệu Cửu Uyên gật đầu lịch sự vào chào hỏi. July nhìn cô từ đầu đến chân sau đó nở nụ cười tinh quái
"Chậc chậc, trang phục này của em thật khiến con người ta bỏng mắt đó"
Nghe lời trêu chọc của đàn chị, Triệu Cửu Uyên chỉ biết cười lắc đầu :”Chịu thôi, em không thích kín đáo”
Vài phút sau, cô đã vào trong hội trường và được sắp xếp ngồi ở hàng ghế thứ 2, cho dù là minh tinh đang nổi tiếng nhưng địa vị của cô sao có thể bằng những nhân vật lão làng trong giới được. Người ngồi bên cạnh cô chính là Lý Lan Anh, vừa ngồi xuống đã nghe thấy cô nàng lên tiếng
“Ây dô, người kế tôi lại là đại minh tinh Alva sao?”
Triệu Cửu Uyên ném cho bạn mình một cái liếc sắc lẹm, nhếch môi cười lạnh :”Tôi sao có thể xưng đại minh tinh trước mặt cô Lý đây chứ?”
“Cậu làm mình buồn nôn quá”
“Là cậu nói trước còn gì”: Cô bĩu môi khinh thường :”Ở đây đông đúc quá nhỉ?”
“Còn không thể không đông sao? À nghe nói cậu được đề cử giải ảnh hậu hả?”: Lý Lan Anh sáp gương mặt hóng hớt của mình sang bên cạnh cô, Triệu Cửu Uyên đẩy cô ra trả lời một cách nhạt nhẽo
“Chỉ là đề cử thôi chứ có phải nhận giải đâu”
Điều cô không ngờ nhất chính là giải ảnh hậu kia lại thuộc về cô. Triệu Cửu Uyên không tin vào tai mình, MC phải gọi 2 3 lần cô mới có thể ý thức được