Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương 8






"Tổng tài bá đạo?"


Bốn chữ này tựa hồ nằm trong từ điển của Tạ Cẩn, ông nhìn nhìn em trai, lại nhìn nhìn con trai, không thể tìm trên mặt lời giải thích, dứt khoát bỏ qua cái đề tài này.


"Vậy là Tiểu Hà không giận anh?"


Tạ Hà dở khóc dở cười, tiếp nhận chiếc hộp bằng gỗ đàn trên tay ông.


"Em có keo kiệt như vậy sao?"


Tạ Hành Dữ này cũng thật là, tặng một cái bình giữ nhiệt, còn phải phải lấy hộp gỗ đàn đựng, sợ là hộp so với cái bình còn đắt hơn.


Tạ Cẩn thở phào nhẹ nhõm, con tim vụn vỡ được gắn lại lần nữa, ông vô vỗ lên vai đối phương.


"Không giận thì tốt, không giận thì tốt...... Nếu em thích loại bình này, hay là anh cả lại mua thêm cho em mấy cái giống nhau, thay phiên mà dùng?"


Tạ Hà liên tục xua tay: "Thật sự không cần đâu, một cái là đủ."


Tạ Hành Dữ bất mãn mà nói: "Ba, đây là con tìm thợ chuyên môn đặt làm, ba tìm mua được cái giống nhau như đúc đâu ra? Con tặng quà cho chú nhỏ, ba cũng đừng đi theo quậy phá đi?"


Tạ Hà quay đầu nhìn hắn, mạc danh cảm thấy hắn trong giọng nói vi diệu lộ ra một chút... vị dấm, làm anh nhớ tới năm đó còn làm giáo viên, có một học sinh thực thích nghe anh giảng bài, tặng anh một món quà bảo là độc nhất vô nhị, ai dè nhìn thấy trên bàn làm việc của anh đã có một cái phi thường tương tự, phản ứng lúc ấy của học sinh kia, cùng Tạ Hành Dữ hiện tại không quá sai biệt.


Con nít con nôi đúng là con nít con nôi, vì quà tặng bị "đụng hàng" sinh giận dỗi, ấu trĩ muốn chết.


Tạ Cẩn nghe thấy con trai như vậy mà dám nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo, chân mày tức khắc chau lại.


"Con ăn nói với ba con như vậy đó hả? Mẹ không ở nhà, liền muốn tạo phản?"


Tạ Hành Dữ vờ như không nghe thấy, xoay người trở lại phòng bếp.


"Ba cùng với con diễu võ dương oai, chi bằng trước cùng con học nấu cơm."


Tạ Cẩn bị hắn làm cho nghẹn cứng.


"Con......! Thằng ranh này, tiền tiêu vặt tháng này cắt hết!"


Tạ Hà bất đắc dĩ nghe hai cha con này cãi nhau, ngồi xuống trên sô pha, một lần nữa mở hộp gỗ đàn trong tay ra xem.


Bình giữ nhiệt này tựa hồ cũng không có gì quá đặc biệt, kiểu dáng so với trên thị trường thường thấy không sai biệt lắm. Nếu có gì đáng nói, thì có thể là so với những cái bình thông thường rắn chắc hơn một chút, không quá dễ bị vỡ.


Tạ Hà đi đến bên máy lọc nước rót nước ấm, muốn xem xem bình dùng dùng được không. Chờ nước rót đầy, anh vô ý thoáng nhìn vào bên trong, phát hiện ở đế bình có thứ gì.


Chăm chú nhìn kỹ, hoá ra lại là mấy chữ nhỏ nhỏ màu bạc viết "Bình an vui vẻ".


Mấy chữ này khắc ở giữa đế bình thuỷ tinh, dùng tay đụng không đến. Tạ Hà đem nước trong bình đổ ra, muốn nhìn rõ hơn một chút, lại phát hiện chữ nhỏ thế nhưng chậm rãi ẩn đi, biến mất không thấy.


Thằng nhóc này giỏi, lẽ nào là chữ cảm biến nhiệt?


Anh tiến hành thí nghiệm thử tới thử lui, cuối cùng kết luận chỉ khi rót nước ấm vào bình, mấy chữ nhỏ kia mới có thể dưới tác dụng của nhiệt độ hiện ra.


Với lại, ở một nơi càng thêm ẩn nấp trên đế ly, còn có một hàng chữ tiếng Anh viết in, anh dồn hết công lực nới thấy rõ, là phiên âm hán tự của ba chữ "Tạ Hành Dữ" .


Thằng nhóc này vậy mà tâm tư thật ra không ít, trách không được nói Tạ Cẩn không làm được cái bình nào giống như đúc, chữ khắc trên đế bình chính là độc nhất vô nhị.


Tạ Hà nhướng mày, đem cái bình cất lại, liền nhìn thấy Tạ Hành Dữ tạm bỏ qua nồi gà hầm, vẫy tay gọi anh qua đó, đưa cho anh một cái lọ nhỏ.


"Đúng rồi chú nhỏ, còn có cái này muốn tặng chú."


"Trà sao?" Tạ Hà nhận lấy cái lọ. "Nhưng mà chú không thường......"


Anh nói đến một nửa đột nhiên im bặt —— trong lọ cũng không phải lá trà.


Là một lọ kỷ tử đầy ắp.


(Bạn nào quên thì tui nhắc cho nhớ, hồi chương 1 thầy giáo tạ cũng đang uống kỷ tử đó :3 Mà tui thích quả này cực, ngọt ngọt, hầm canh uống siêu ngon)


Tạ Hà: "......"


...


Một lọ kỷ tử đầy ắp này khiến thầy giáo Tạ ngũ vị tạp trần, anh sinh thời thích nhất là ngâm kỷ tử vào trong nước uống, vài ba ngày lại uống một lần, thậm chí kéo mấy thầy cô khác trong văn phòng cũng tranh nhau noi theo. Lại còn bởi vì mang theo nước ngâm kỷ tử lên lớp, làm tất cả học sinh đều biết, nên lúc làm giáo viên, quà anh thu được nhiều nhất, chính là đủ loại kỷ tử.


Nhưng mà...... để Tạ Hành Dữ tặng anh kỷ tử, như thế nào cũng cảm thấy quái quái.


Buổi tối, anh dùng bình giữ nhiệt Tạ Hành Dữ đưa, ngâm kỷ tử Tạ Hành Dữ đưa, trên mũi đep cặp mắt kính Tạ Hành Dữ giúp anh đặt, mạc danh kỳ diệu có một loại ảo giác "Bị Tạ Hành Dữ vây quanh".


Thôi kệ, canh gà hầm hắn nấu uống rất ngon, liền không cùng hắn so đo.


Cá mặn Hà ăn không ngồi rồi lại bình an ở thế giới trong sách sống qua một ngày. Sáng sớm hôm sau, không ngờ đột nhiên bị Tạ Hành Dữ kéo dậy, nói muốn dẫn anh đi gặp bác sĩ tư nhân.


Thầy giáo Tạ chết bệnh đối với cái từ "bác sĩ" này luôn có một sợ hãi khủng khiếp, tóm lại cảm thấy bác sĩ = báo cáo kết quả bệnh nan y. Vừa nghe đến chuyện gặp bác sĩ, cơn buồn ngủ tức khắc toàn bộ bay đi mất, anh khẩn cầu nói:


"Có thể không đi không?"


Tạ Hành Dữ nghiêm túc: "Đã hẹn với người ta đàng hoàng rồi, hơn nữa không phải chú nhỏ đã đáp ứng con rồi sao?"


Anh đáp ứng rồi?


Hồi nào?


Tạ Hà vẻ mặt mờ mịt, đại não vừa mới tỉnh lại vận hành còn chút chậm chạp, suy tư một hồi lâu mới nhớ tới chuyện trong quá khứ, khi Tạ Hành Dữ đề cập vấn đề này, anh chưa kịp trả lời đã bị hắn ngắt.


Quả nhiên, đáy mắt đối phương hiện lên một tia bỡn cợt.


"Con trước đó đã báo cho chú nhỏ rồi nha, chú nhỏ không phản đối, vậy chính là đáp ứng rồi."


Tạ Hà bị bắt "ngầm đồng ý", đành phải rời giường, liền lại nghe hắn nói: "Chú nhỏ thế mà sợ xem bệnh sao? Chú yên tâm, chỉ là làm kiểm tra, nếu chú sợ cứ nói, con sẽ ở bên cạnh bồi chú."


Câu "Bồi chú" này khiến trong lòng Tạ Hà có một cỗ xúc động huyền ảo không tên, làm anh tự nhiên thấy cảm động, ngoài miệng lại nói: "Giỡn thôi, chú sợ cái gì chứ!"


Tạ Hành Dữ cũng không muốn chọc thủng lớp màng của anh, để anh mạnh miệng.


"Vậy chú nhỏ nhanh một chút, chúng ta hẹn lúc 9 giờ."


Tạ Hà miệng nói không sợ, ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng hành động thực tế lại bán đứng anh. Từ lúc rời giường, rửa mặt đến khi ra cửa, ngốn hết một giờ đồng hồ.


Đến khi anh bất đắc dĩ lên xe, uỷ khuất đáng thương mà đi sau một hàng, rốt cuộc vẫn không nguỵ trang được, toàn thân đều viết đầy hai chữ "kháng cự".


Tạ Hành Dữ cảm thấy bộ dáng hiện tại của anh cực kỳ thú vị, giống một chú mèo con bị bắt đi bán, nhịn không được muốn chọc anh.


"Chú nhỏ tại sao lại kháng cự bệnh viện như vậy? Con nhớ trước kia số lần chú đi bệnh viện cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay mà?"


Tạ Hà trong lòng bảo có thể đếm được trên đầu ngón tay là nguyên chủ, còn với bản thân anh mà nói, bệnh viện chính là ngôi nhà thứ hai.


Anh không trả lời Tạ Hành Dữ, đem đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.


Bệnh viện Tạ Cẩn hẹn cho anh là bệnh viện tư nhân, nằm ở một nơi vô cùng ẩn nấp, bề ngoài nhìn qua cực không bắt mắt, song thiết bị vật chất bên trong lại là hàng đầu, mục đích thiếp lập bệnh viện dường như là để phục vụ cho các công tử tiểu thư nhà giàu. Theo như Tạ Hành Dữ nói, bác sĩ y tá công tác ở đây đều phải ký hiệp nghị bảo mật, tuyệt đối sẽ không đem  bất luận chuyện gì phát sinh trong bệnh viện nói ra ngoài.


Bệnh viện ngoại trừ anh không có bệnh nhân thứ hai, chờ anh làm xong hết kiểm tra cần thiết, đã là giữa trưa.


Sau đó, anh bị đưa tới một văn phòng, Tạ Hành Dữ thấp giọng nói:


"Con ở bên ngoài chờ chú."


Tạ Hà ngây người.


Không phải nói bồi anh thật tốt sao?


Anh còn chưa kịp phát ra nghi vấn, bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông mờ cửa từ trong ra.


"Chào cậu, xin hỏi là Tạ Hà, Tạ tiên sinh sao?"


Tạ Hà ngẩng đầu, chỉ thấy người nọ hơn ba mươi tuổi, nhìn trang phục đúng là bác sĩ của bệnh viện, gật nói: "Là tôi."


Đối phương chủ động cùng anh bắt tay: "Khương Hoài. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đảm nhiệm làm bác sĩ tư nhân của cậu"


Tạ Hà đối với cái khái niệm "bác sĩ tư nhân" này không hiểu biết cho lắm.


"Cần tôi làm cái gì?"


Khương Hoài rót cho anh ly nước.


"Mời ngồi, dựa theo ý của anh cả cậu, Tạ Cẩn tiên sinh, ông muốn tôi chú ý đến cả thân thể và tâm lý của cậu. Vừa rồi cậu cũng đã làm xong kiểm tra, giờ chúng ta tùy tiện tâm sự vài câu, tôi mong bước đầu có thể tìm hiểu cậu một chút."


Tạ Hà uống miếng nước, nhìn thấy đối phương lấy ra một cái bìa kẹp hồ sơ.


"Tôi hỏi cậu mấy vấn đề, cậu cứ theo đúng sự thật trả lời. Nếu thật sự không nghĩ ra câu trả lời cũng không sao, tôi sẽ căn cứ theo kinh nghiệm để suy đoán."


"Anh cứ hỏi."


Mấy câu hỏi đầu đều theo quy tắc thông thường, Tạ Hà từng câu trả lời, cảm thấy cái gọi là "bác sĩ tư nhân" này cũng không có gì đặc biệt. Điều hoà trong phòng cũng mở ở một độ ấm thích hợp, anh cũng dần dần thả lỏng.


Bỗng nhiên, Khương Hoài lật qua một tờ khác trên bìa hồ sơ, cũng không ngẩng đầu lên mà nhìn chằm chằm ghi chép, tiếp tục hỏi: "Cậu tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?"


Tạ Hà không cần nghĩ ngợi: "Rất tốt."


"Giấc ngủ mấy ngày gần đây chất lượng đều không tồi chứ?"


"Đúng vậy."


"Có uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ không?"


Tay Tạ Hà đang nắm ly giấy đột nhiên khựng lại.


Thuốc ngủ.


Lại là vấn đề này.


Anh đối cái đề tài này thật sự là quá nhạy cảm, ngón tay không tự giác mà nắm thật chặt, đại khái đoán được là Tạ Cẩn nhờ bác sĩ Khương dò hỏi về chuyện thuốc ngủ.


Trước đó anh nói dối Tạ Cẩn là vì muốn hỗ trợ giấc ngủ mới mua thuốc ngủ, nếu muốn không bị hoài nghi, phải bảo đảm lý do thoái thác nhất trí.


Vì thế anh châm chước nói: "Chưa từng uống, nhưng từng mua."


Khương Hoài dừng lại ngòi bút. "Mua rồi vậy tại sao không uống?"


Tạ Hà cười cười: "Bởi vì trước đó có đoạn thời gian vẫn luôn ngủ không tốt lắm, liền mua thuốc ngủ thử. Ai ngờ lúc khui không cẩn thận làm rơi vãi ra khắp nơi, còn bị người trong nhà hiểu lầm tưởng tôi muốn uống thuốc tự sát, giải thích hoài bọn họ cũng không nghe. Sau đó tuy không uống được thuốc ngủ, hai ngày này ngược lại lại ngủ được, tôi cũng không muốn quan tâm nữa."


Khương Hoài nhìn chằm chằm anh, giống như muốn từ trong ánh mắt anh tìm được sơ hở gì đó.


Tạ Hà có chút đau đầu mà chau chau mày, lấy bị động làm chủ động.


"Là anh tôi nói với anh đi? Anh ấy chuyện bé xé ra to, hai ngày nay hở một chút là khuyên tôi đừng làm việc ngốc, tôi thật sự không có ý muốn làm chuyện kia."


Khương Hoài đánh giá anh nửa ngày, rốt cuộc gật gật đầu, tựa hồ đã hiểu được ý.


"Xin lỗi nhé, cậu đừng để ở trong lòng. Tạ Cẩn tiên sinh đúng thực là với sự kiện đó có hơi sót vó, nếu thật sự là hiểu lầm, tôi sẽ tận lực giúp cậu giải thích với ông ấy."


"Vậy phiền bác sĩ Khương."


Sau đó lại tiếp tục hỏi mấy vấn đề bình thường, bảng biểu lật đến một tờ, Khương Hoài đột nhiên hỏi: "Tạ tiên sinh gần đây có sinh hoạt tình dục không?"


Tạ Hà vốn dĩ đang ở uống nước, bị một câu hỏi như nện xuống đầu, trực tiếp bị sặc. Anh che miệng ho khan hơn nửa ngày, mới kinh ngạc không xác định mà ngẩng đầu.


"Anh hỏi cái này không thể cho tôi chuẩn bị tâm lý trước sao?"


Khương Hoài rất là mờ mịt, không thể hiểu được mà nói: "Cái vấn đề này không phải rất bình thường sao? Vậy Tạ tiên sinh, cậu gần đây có sinh hoạt tình dục không?"


Tạ Hà cảm giác mặt có điểm nóng, thực sự không muốn trả lời y, cắn răng nói: "Bác sĩ Khương có thể căn cứ theo...... kinh nghiệm của mình mà phán đoán."


"Vậy thì là không có." Khương Hoài tiếp tục ghi chép hồ sơ, lại nhìn thoáng qua đống tư liệu bên cạnh, lẩm bẩm. "Cậu đó...... Kinh nghiệm tình trường là con số không, không chỉ gần đây, mà là đó giờ đều không có."


Tạ Hà hai vành tai đều bắt đầu phiếm hồng, từ kẽ răng nhả ra mấy chữ: "Điều tra sinh hoạt tình dục cũng thuộc phạm vi công tác của bác sĩ tư nhân sao?"


"Đương nhiên." Khương Hoài nghiêm túc nói, "Tình dục khoẻ mạnh cũng coi như một yếu tố tiêu chuẩn nhất để xem xét một người có khỏe mạnh hay không. Thân là bác sĩ tư nhân, tôi cần phải đánh giá toàn diện được tình trạng sức khoẻ của cậu một cách chính xác, mới có thể đưa ra cho cậu phương án quản lý sức khoẻ hợp lý nhất."


Tạ Hà rất muốn làm người này nhanh chóng câm miệng, anh nơi này một khắc cũng không muốn ở thêm nữa, nhẫn nại một chút mà nói: "Bác sĩ Khương còn vấn đề gì khác không?"


Khương Hoài nghiêm trang phổ cập khoa học cho anh.


"Sinh hoạt tình dục ở cường độ thích hợp có thể gia tăng cảm giác sung sướng, nâng cao chất lượng cuộc sống. Nghe Tạ Cẩn tiên sinh nói, cậu trước kia luôn buồn bực không vui, không ngại xem xét thử phương diện này......"


"Bác sĩ Khương không còn gì để nói, tôi liền xin phép." Tạ Hà lỗ tai đã đỏ rực, không muốn nghe hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Sắp đến giữa trưa rồi, anh cũng nên ăn cơm sớm một chút."


Anh đang muốn đứng dậy, lại nghe đối phương nói: "Chờ đã, còn một vấn đề cuối cùng."
___________________


Tác giả có vài lời muốn nói:


Phương thức chào hỏi của bác sĩ Khương———


Khương Hoài: Tạ tiên sinh, hôm nay có sinh hoạt tình dục không?


Tạ Hà: ...