Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ

Chương 63: "Không phải anh, cũng không phải em, mà là chúng ta" (2)




Edit: Mất động lực làm luận văn (Yuri318)

Beta: HungNguyen

Bất tri bất giác liền đến tháng mười một.

Trong khoảng thời gian này bọn họ cũng không gặp nhau, bởi vì trước đó Mục Liễn phải tham gia cái hạng mục kia, gần như toàn bộ tháng mười đều đi theo giáo sư công tác, hoàn toàn không có thời gian.

Hôm nay rốt cục cũng trở về, Mục Liễn liền gọi điện thoại cho cô: "A Huệ, anh tính mời em đi xem phim, em có rảnh không?"

Hôm nay là thứ bảy, cô hỏi: "Hôm nay sao?"

"Ngày mai, ngày mai có một bộ phim hình như rất hay, tên là 'Cùng em gặp gỡ bất ngờ'."

Trước đó đã nghe nói qua từ sớm, là của một nữ đạo diễn nổi tiếng nho nhã, rất được mong đợi, Lâm Huệ nghĩ thầm hắn còn rất có ánh mắt đấy, liền nói: "Được."

"Vậy bảy giờ tối mai anh sẽ tới đón em, đi ăn cơm trước, rồi đến rạp chiếu phim gần nhà em."

"Được." Lâm Huệ đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, cô cực kì chờ mong, thậm chí không tự chủ được mà đi đến tủ quần áo để lựa chọn quần áo muốn mặc ngày mai trước.

Mở cửa tủ ra liền thấy một mảnh màu đen, ngoại trừ màu đen bên ngoài, chỉ còn lác đác chưa tới mấy món đồ màu trắng, hoặc màu xanh sẫm, màu xanh đậm. Cô đột nhiên nghi ngờ tại sao bản thân mình lại muốn mua những bộ quần áo có màu sắc thâm trầm thế này? Hẳn là cô nên mua chút quần áo có màu sắc tiên diễm.

Lâm Huệ đóng ngăn tủ lại rồi đi ra ngoài mua quần áo, mua giày.

Thời điểm trở về, tâm tình như bay bổng, khi đi ngang qua tiệm cắt tóc, cô còn đi cắt tóc.

Ngày hôm sau Mục Liễn tới, nhìn thấy bộ dáng Lâm Huệ hoàn toàn thay đổi. Cô mặc một chiếc áo len sọc đỏ trắng, phía dưới mặc một chiếc quần bò màu trắng, bên ngoài là áo khoác màu xanh da trời, tóc nhuộm thành màu nâu đậm, hơi uốn cong, được cột thành đuôi ngựa, lộ ra vẻ thanh xuân dào dạt.

Trái lại Mục Liễn thì không giống vậy, hắn ăn mặc tương đối thành thục, áo len màu nâu, quần màu đen, áo khoác màu đen, trông có vẻ lạnh lùng.

Hai người liếc nhìn nhau, cũng không nhịn được cười.

Mục Liễn đi lên, cúi đầu hôn cô.

Chỉ có hôn mới có thể biểu đạt được cảm giác của hắn, cả sự tưởng niệm trong những ngày này đối với cô.

Khi môi lưỡi chạm nhau, cô mới phát hiện bản thân mình cũng có suy nghĩ giống như hắn, không nhịn được mà giơ tay siết chặt quanh eo hắn.

Sự chủ động của cô, sự nhiệt tình của cô, cả cảm giác như có như không trong miệng cô, tất cả đều quyến rũ khiến huyết dịch trong người Mục Liễn sôi trào cả lên, nụ hôn cũng lập tức trở nên đầy tính công kích, từ môi dời đến lỗ tai, rồi dời đến cần cổ... Thế công của hắn giống như "kinh đào hải lãng" (sóng to gió lớn) đột nhiên cuốn tới, nhưng lại mang theo ôn nhu, kiên nhẫn, không giống như lần đầu vội vã, bức bách.

Lâm Huệ cảm thấy bản thân cô như biến thành một vũng nước, dưới môi lưỡi của hắn chìm chìm nổi nổi, mất phương hướng mà từ bỏ chống cự.



Hắn lại bắt đầu công thành chiếm đất.

Một tiếng sau.

Lâm Huệ ướt đẫm mồ hôi, nằm trong cái ôm của hắn, vô lực nói: "Đã nói là đi xem phim..." Kết quả không cẩn thận lại bị hắn lừa.

"Vẫn còn kịp, rạp chiếu phim gần ngay tiểu khu của em, " Mục Liễn bế cô tới phòng vệ sinh, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, "Trong nhà có gì không, tùy tiện ăn một chút."

"Mì sợi?" Lâm Huệ liếc xéo hắn một chút, "Anh sẽ nấu sao, Ung vương điện hạ."

"Em chờ đi."

Mục Liễn tới phòng bếp nấu nước.

Lâm Huệ tựa trên ghế sa lon, nghe thấy âm thanh loảng xà loảng xoảng bên trong, cảm thấy hắn như muốn phá hủy phòng bếp luôn. Nhưng nghĩ tới món trứng ốp la lần trước, cô nghĩ thầm cái này còn dễ làm hơn nhiều, cho nên liền để cho hắn nấu xong, ai bảo hiện tại hắn lại xấu xa như vậy.

Hai mươi phút sau, Mục Liễn bưng hai bát mì ra.

Nguyên liệu đều được lấy từ trong tủ lạnh, mười mấy viên thịt băm, một nhánh rau xanh, mì nước bên trong có xì dầu, mỡ heo, vẫn còn ra dạng.

Lâm Huệ trêu ghẹo: "Anh đi công tác là đi học nấu nướng rồi hả?"

"..."

"Ăn thật ngon, lần sau thi lấy chứng chỉ đầu bếp luôn đi."

"Được đó, rảnh thì đi thi liền." Hắn thế mà chững chạc đàng hoàng.

Lâm Huệ cười, đưa tay vò mái tóc ngắn của hắn: "Thật ngoan."

Hoàn toàn là động tác sờ chó, Mục Liễn nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "A Huệ, vẫn còn thời gian đấy."

Lâm Huệ:...

Cô không dám đùa nữa.

Ăn mì xong đã hơn tám giờ, hai người thu thập một chút rồi đi ra ngoài xem phim.

Cách ăn mặc của Lâm Huệ hoàn toàn như một cô gái nhỏ, đi chung một chỗ với Mục Liễn ngược lại không giống chị em chút nào, ngón tay Mục Liễn nắm thật chặt: "A Huệ, em bây giờ phải gọi anh là "ca ca" rồi."

Lâm Huệ đổ mồ hôi.

"Anh có chỗ nào giống chứ?"

"Anh không giống sao?" Mục Liễn nhíu mày, hắn đã tỉ mỉ ăn mặc đó có được không, chính vì để phối hợp với Lâm Huệ, kết quả cô lại đi mặc kiểu "nai tơ".

"Gọi "ca ca"." Hắn cào vào lòng bàn tay cô.

Lâm Huệ đỏ mặt: "Đừng có làm loạn, làm như anh đang ở Hàn Quốc ấy, sao không bảo em phải gọi anh là "Oppa" luôn đi."

Cái từ này quá kỳ quái, không dễ nghe chút nào, Mục Liễn khinh thường: ""Ca ca" vẫn tốt hơn." Lắc lắc tay cô làm nũng, "A Huệ, gọi một tiếng đi."

Đáng ghét, thật nhiều chuyện, Lâm Huệ ngoắc ngoắc ngón tay.

Mục Liễn lập tức cúi đầu xuống, cô nói khẽ: "Mục ca ca."

Oa, cảm giác trên đỉnh đầu bắn ra một chùm pháo hoa, Mục Liễn cảm thấy giọng nói của cô ngọt chết đi được, muốn nghe lại: "Gọi lại lần nữa."

"Không được." Lâm Huệ quay đầu sang chỗ khác, lớn hơn ba tuổi mà còn phải gọi "ca ca", chuyện mất mặt này chỉ nên làm một lần thôi.

Đến rạp chiếu phim, Mục Liễn mua một gói khoai tây chiên còn có hai ly nước cam.

Vừa tìm được chỗ ngồi xuống không được bao lâu thì phim liền bắt đầu chiếu.



Trước kia, hắn chưa từng nghĩ tới trên đời này còn có thứ như điện ảnh, không, là có một thế giới như thế này, nhìn những hình ảnh duy mỹ hiện lên trên màn ảnh, Mục Liễn cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc, hắn nắm tay trái Lâm Huệ thật chặt, Lâm Huệ đút cho hắn ăn một miếng khoai tây.

Hắn cười.

Đây là một câu chuyện xưa đầy bi thương, nam chính mắc bệnh nan y, vào thời điểm thống khổ thì anh ta gặp được nữ chính, nhưng lúc sắp rời khỏi nhân thế, anh ta lại phát hiện mình yêu người này, đây là chuyện còn tuyệt vọng hơn việc bản thân mắc bệnh nan y.

Anh ta không dám nói cho cô, giống như một người theo dõi, mỗi ngày nhìn trộm nữ chính, anh ta ghi lại tất cả mọi chuyện liên quan tới cô vào một quyển vở, anh ta còn mua tất cả mọi thứ mà cô đã từng chạm qua.

Cuối cùng anh ta an tĩnh chết đi.

Bên trong quyển vở, anh ta đã viết, đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất của mình, thì ra yêu một người lại tốt đẹp như vậy. Nhưng anh ta lại không biết, nữ chính đã sớm phát hiện ra, thậm chí cảm thấy việc được anh ta chú ý đến là một niềm hạnh phúc, nhưng có một ngày người kia không xuất hiện trong sinh mệnh của cô nữa.

Thời điểm lá rụng tung bay vào mùa thu, cô nghĩ thầm, anh ta không yêu cô, nhưng cô sẽ vĩnh viễn nhớ rõ người này.

Chẳng hiểu sao Lâm Huệ lại không nhịn được mà rơi nước mắt.

Cô bỗng nhiên sáng tỏ ý nghĩa của câu nói mà ngày đó Thẩm Lâm đã nói với cô.

Có những khoảng thời gian cần phải trân trọng, mà những người có thể ở bên nhau đều thật may mắn, tựa như cô và Mục Liễn, vốn dĩ hai người bọn họ không có bất kỳ mối liên hệ nào thế nhưng lại gặp được nhau một cách thần kỳ, hắn thích cô, mà vừa vặn cô cũng thích hắn.

Còn có chuyện gì có thể khiến cho người ta thấy vui hơn sao?

Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Lâm Huệ ôm cổ hắn nói: "Mục ca ca."

Thân thể Mục Liễn đột nhiên bị kéo căng, hắn muốn nghe lại, nhưng Lâm Huệ gọi sao lại quyến rũ đến như thế, giọng nói hắn khàn khàn: "Trở về lại gọi."

Lâm Huệ nhìn ra □□ trong mắt hắn, nghĩ thầm thật sự mới có một chút mà liền thành như vậy.

"Mục Liễn, công việc của anh là gì?" Cô nói chính sự với hắn, "Đã nghĩ ra chưa?"

"Rồi, anh dự định tới viện thiết kế." Mục Liễn giữ chặt tay cô đi về hướng tiểu khu Nam Hồ, "Lúc đầu anh tính đi công ty phát triển bất động sản, tiền lương tương đối cao, nhưng về sau anh lại nghĩ, anh càng cảm thấy hứng thú đối với công việc của viện thiết kế... Có điều, A Huệ, mặc dù ngay từ đầu không có điểm xuất phát cao như vậy, nhưng tương lai anh nhất định có thể cho em một cuộc sống vô cùng tốt."

"Mục Liễn, " Lâm Huệ đứng lại nhìn hắn, "Không phải anh cho em một cuộc sống tốt, mà là chúng ta cùng nhau tạo ra một cuộc sống tốt, cho nên không phải anh, cũng không phải em, mà là chúng ta."

Tia sáng trong mắt cô sáng chói, giống như một ngôi sao, Mục Liễn rộ cười lên: "Phải, là chúng ta, anh và em, anh yêu em."

Hắn nói.

Mặt Lâm Huệ nóng lên, sao lại đột nhiên thổ lộ chứ.

Hắn cúi đầu hôn cô dưới ánh trăng.

Đúng lúc này điện thoại di động vang lên, Lâm Huệ lung tung mò ra rồi kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Phương Dự Xương: "Huệ Huệ, cha cầu xin con đừng tức giận với cha nữa, " giống như bộ dạng uống say, "Huệ Huệ, con muốn cái gì cha đều cho con... Huệ Huệ, con không thể vô tình như vậy, con nên học một ít từ mẹ con, mẹ con ôn nhu hơn nhiều, con nếu được một phần mười mẹ con thì tốt rồi, con sẽ không đến nỗi không gả ra được..."

Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ giận dữ, chắc chắn sẽ châm chọc, chắc chắn sẽ mắng chửi, nhưng bây giờ trong nội tâm cô vậy mà thập phần bình tĩnh.

Cái thứ tôm tép nhãi nhép kia, cô lại vì ông ta mà liều mạng muốn chứng minh bản thân, chứng minh bản thân ưu tú, chứng minh không có cái người cha này cũng có thể sống rất tốt, bởi vì ông ta, cô không tin bất kỳ người đàn ông nào trên đời, thậm chí cô còn e ngại chuyện yêu đương, chỉ tôn thờ sự nghiệp, cô thực sự là... Đồ đần.

Lâm Huệ cúp điện thoại, chẳng hề nói một câu.

Không đáp lại chút nào, Phương Dự Xương cầm điện thoại, đột nhiên trong lòng nguội lạnh, Lâm Huệ ngay cả mắng ông cũng không chịu, ngay cả một phân sức lực cô cũng không nguyện ý lãng phí.

Ông đã triệt để mất đi đứa con gái này.

Trong lòng Phương Dự Xương dời sông lấp biển, khóc thành tiếng nôn ra hết những thứ vừa mới ăn, cùng với hai hàng nước mắt.

Thời điểm Lâm Thanh Trúc sinh bệnh, ông cũng từng vụng trộm tới thăm, nhìn thấy bà bị bệnh nguy kịch thì sao có thể không hối hận chứ, nhưng ông đã không còn cơ hội để vãn hồi.

Ông phạm sai lầm, ông chỉ có thể sống cả một đời trong sự sám hối.

Thấy Lâm Huệ không nói chuyện liền cúp điện thoại, Mục Liễn hiếu kì hỏi thăm: "Ai vậy?"



"Gọi lộn thôi." Từ nay về sau, cô sẽ không tiếp tục chứng minh gì với ai nữa, cuộc sống của cô chỉ cần cho bản thân nhìn là được.

Cô yêu sự nghiệp, cô cũng yêu Mục Liễn.

Cô ôm cổ hắn, tới tấp hôn lên.

Đi vào cửa nhà, Mục Liễn một tay bế cô lên: "Mật mã?"

Lâm Huệ nói cho hắn biết.

Hắn ấn rồi mở cửa ra.

"A Huệ muội muội, đến nhà rồi."

"Uhm, Mục ca ca."

"Gọi lại lần nữa."

"Đáng ghét, rốt cuộc phải gọi bao nhiêu lần!"

"Gọi đến khi nào nghe chán mới thôi."

"..."

"Không đúng, phải gọi là tứ ca ca." Mục gia bọn họ đều mang họ Mục được không? Hắn đứng thứ tư.

"... Mục tứ ca ca."

"Ừ, ngoan, ca ca thương em."

Mục Liễn cởi áo khoác, che dấu đưa lên, lúc đầu Lâm Huệ cho là hắn lại muốn làm chuyện gì xấu, kết quả Mục Liễn cầm lên điều khiển TV: "Anh biết chỗ nào có thể thấy được anh em Hồ Lô, "ca ca" cho em xem các "huynh đệ" của em nhé."

Lâm Huệ:...

Trong phòng nhanh chóng truyền đến bài ca vui sướng của anh em Hồ Lô.

"Anh em Hồ Lô, anh em Hồ Lô..." Lâm Huệ rúc trong lòng hắn cũng nhẹ giọng hát theo.

Hắn ôm lấy cô, cảm thấy hạnh phúc sắp ngủ luôn rồi.

* Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai hoàn tất, còn có một phiên ngoại nữa ~