Vài Lần Hồn Mộng

Chương 62




Edit: Bùm Bùm

Beta: Tiểu Tuyết

Đối mặt với nghi vấn của Nhược Nhất, Huân Trì trầm mặc hồi lâu cuối cùng lắc lắc đầu: “Thiên Ma quả thật là bởi vì Câu Mang sinh ra, nhưng ta tuyệt không phải là tim của Thiên Ma…”

            Huân Trì tính cách ôn hòa, ngày xưa mặc dù là bị hiểu lầm cũng tuyệt không cùng người khác cãi cọ giải thích cái gì, nhiều nhất chỉ là chớp mắt bất lực nhìn Nhược Nhất. Cho nên hôm nay mở miệng vì mình mà biện giải, hắn nói đến mười phần gian khổ.

            “Hàm hồ!” Anh Lương chủ đột nhiên tự trên ghế nhảy xuống, chỉ vào Huân Trì quát: “Bộ tộc Phượng Hoàng ta trải qua Thượng Cổ hạo kiếp (tai họa lớn), mà nay chỉ còn lại có ta cùng với Nguyệt Hoàng hai người may mắn còn tồn tại, chuyện này nếu không phải ta biết chân tướng, mọi người trong yêu tộc cùng tiên tộc thật đúng là bị ngươi lừa gạt!”

            Huân Trì nhíu nhíu mày, ánh mắt phút chốc dừng trên người Anh Lương chủ.

            Tử Đàn tiến lên một bước, chặn tầm mắt của Huân Trì: “Ta cũng không phải là không tin Huân Trì, chỉ là dựa vào học thức của Huân Trì hẳn là biết rất rõ ràng làm sao giải quyết việc ma khí hỗn loạn ở Cửu Châu, đúng không?”

            Huân Trì gật đầu: “Ta biết.”

            “Nếu đã như vậy, ngươi vì sao lại trì trệ không chịu ra mặt giải quyết chứ?”

            Huân Trì dừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng Nhược Nhất, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “Chuyện này… Quả thật là tư tâm (lòng ích kỉ) của ta…”

            “Hay cho một câu tư tâm, trái tim thần minh cứu tế thiên hạ, bác ái chúng sinh, ta cũng không biết từ lúc nào lại sinh ra tư tâm.” Tử Đàn cười nhạt, “Chuyện tới nước này, Huân Trì hãy nói ra phương pháp trừ ma, ngươi không đi làm, giao cho yêu tộc đi làm cũng được.”

            Huân Trì trầm mặc một phen, cười khổ nói: “Bây giờ ta nói ra, ngươi chắc chắn sẽ không tin ta.”

            Tử Đàn nhíu mi: “Huân Trì làm sao biết ta sẽ không tin?”

            Huân Trì ngơ ngác một chút, khẽ thở dài nói: “Sau khi Thượng Cổ thần Câu Mang tâm sinh ma ý, đem ma khí tinh luyện ra mới tiến hành phong ấn, cũng không muốn ma khí tràn ngoại, cũng làm nhiễm tất cả Thượng Cổ đại yêu. Khi thần Câu Mang dốc tận thần lực trấn áp các yêu ma dưới linh sơn, cũng khoét tim ra, luyện thành hình người, thủ danh Huân Trì… Ta trấn thủ Không Tang, kiềm chế linh khí tứ phương. Nhưng mà hiện nay Cửu Châu ma khí tràn lan, là bởi vì Không Tang đã bị phá, lực phong ấn dưới vài toà linh sơn giảm mạnh. Cách hiện nay, chỉ có thể thả hết bọn yêu ma ra, sau đó lại lần nữa phong ấn chúng.”

            Tử Đàn trầm mặc một phen, Anh Lương chủ núp ở phía sau mặt đột nhiên cười lạnh nói: “Thả yêu ma ra? Biện pháp này của Huân Trì quả thật tốt quá a! Thật đỡ cho ngươi phải bôn ba khắp nơi, trăm phương ngàn kế nghĩ cách lật phá Cửu Châu!”

            Ánh mắt Huân Trì bình tĩnh dừng trên người Anh Lương chủ.

            Tử Đàn suy nghĩ trong chốc lát nói: “Thả yêu ma ra thì sao, hiện nay có ai có thể phong ấn lại chúng?”

            Huân Trì trầm mặc: “Có.”

            “Ai?”

            Huân Trì không đáp lời, Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng: “Đừng mơ dùng kế hoãn binh, Tử Đàn, há tất cùng hắn nói lời vô nghĩa, trực tiếp bắt lại tra khảo một phen.”

            “Không được!” Nhược Nhất trầm mặc đã lâu đột nhiên lên tiếng, che phía trước Huân Trì, “Huân Trì tuyệt không là người như vậy! Ta không biết những chuyện xa xôi mà Cửu Châu Thượng Cổ lưu lại, thế nhưng Huân Trì đang bày ra trước mắt đây, Huân Trì sống sờ sờ đây tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện lật phá Cửu Châu như vậy!”

            Anh Lương chủ than thở: “Tiểu nha đầu, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi làm sao mà biết hắn sẽ không làm ra những chuyện này?”

            Nhược Nhất cứng người, nhìn chằm chằm Anh Lương chủ nói: “Ta chỉ là tin vào ánh mắt của ta.”

            Tử Đàn còn muốn nói chuyện, Huân Trì lại bỗng nhiên đưa tay nắm cổ tay Nhược Nhất, nhìn phía Tử Đàn: “Nếu đã không tin ta, cần chi nhiều lời, Huân Trì cáo từ.” Nói xong mang theo Nhược Nhất xoay người bước đi.

            Anh Lương chủ giận tím mặt: “Láo xược!”

            Nhược Nhất chỉ cảm thấy phía sau có một cỗ khí cực nóng cấp tốc xông đến, nàng lắc mình muốn tránh, Huân Trì lại vỗ tay áo, một mạt kim quang quét ra, đối kháng lại cỗ khí hừng hực kia. Nhược Nhất vốn tưởng rằng một cái chắn này của Huân Trì là có thể đỡ lại công kích, nhưng lại không đoán được cỗ khí cực nóng kia chỉ tiêu giảm trong chốc lát, lại mạnh mẽ đánh tới.

            Anh Lương chủ này đúng là hạ sát chiêu!

            Lưng bỗng nhói lên, Nhược Nhất còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, chỉ nghe Huân Trì một tiếng kêu rên, hắn túm Nhược Nhất nhẹ hô: “Đi!”

            Trong chớp mắt hai người đã không thấy bóng dáng.

            Tử Đàn đăm chiêu nhìn nơi hai người biến mất, từ đầu đến cuối đều không có ra tay. Anh Lương chủ lại giận dữ, quay đầu quát Tử Đàn: “Tại sao thả bọn chúng đi? Không lẽ ngươi thật sự tin những lời ma vật kia nói!”

            Tử Đàn đảo mắt nhìn nhìn Anh Lương chủ: “Sư phụ vì sao vội vã đuổi tận giết tuyệt như vậy?”

            Thần sắc Anh Lương chủ hơi cứng lại, cười lạnh nói: “Cũng là ta nhiều chuyện tọc mạch, Cửu Châu này như thế nào lại có quan hệ gì với ta chứ, đợi sau khi hắn thả hết yêu ma ra, tự ngươi đi mà phong ấn từng con một!”

            Tử Đàn nhíu mày, sau một lúc lâu, khẽ thở dài: “Huân Trì trúng một chiêu của ngươi, lại mang theo Nhược Nhất, đi không xa, chắc còn trong U Đô. Phái người đi tìm là được.”

            “Tùy ngươi.” Anh Lương chủ khoát tay áo, mất hứng rời đi.

            Đúng như Tử Đàn đã nói, Huân Trì mang theo Nhược Nhất quả nhiên không đi bao xa. Khi Nhược Nhất ngẩng đầu thấy biển đề ba chữ “Nhan La Điện” đột nhiên có loại cảm giác dở khóc dở cười. Hai trăm năm trước, nơi này vốn tên là Phù Vân Các, là Nhược Nhất buộc Thương Tiêu viết ba chữ Nhan La Điện treo lên đó, nơi này đúng là nơi Nhược Nhất từng ở.

            Không nghĩ tới một chút cũng không thay đổi, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì một chút cũng chưa đổi.

            Chưa để Nhược Nhất có nhiều thời gian nhớ lại quá khứ, Huân Trì khom lưng mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi. Nhược Nhất sợ đến nhảy dựng, vội vàng đỡ hắn lên, liên tục hỏi hắn làm sao vậy. Khi lòng bàn tay chạm vào phía sau lưng Huân Trì, chỉ cảm thấy dinh dính ướt át, nàng tập trung nhìn vào, mới phát hiện, y phục phía sau lưng Huân Trì đã dính vào da thịt thành một khối, máu chảy đầm đìa.

            “Hắn… Anh Lương chủ cư nhiên xuống tay nặng như vậy!”

            Huân Trì lau lau vết máu nơi khóe miệng, suy yếu nói: “Nhược Nhất, bọn họ rất nhanh có thể tìm đến, tìm cái… nơi bọn họ nhất thời không tìm được.”

            Nhược Nhất mạnh mẽ định lại tinh thần, đầu óc vội vàng quay vài vòng, nói: “Hàn Ngọc Phong! Bọn họ chắc chắn sẽ xuống chân núi đuổi theo chúng ta, nhất thời sẽ không lên Hàn Ngọc Phong, hơn nữa Thương Tiêu bế quan ở đó, nếu là hắn… Hắn nhất định sẽ không để ngươi bị oan như thế!”

            Huân Trì dừng một chút nhỏ giọng hỏi Nhược Nhất: “Vì sao chắc chắc là ta bị oan? Ma khí đầu tiên trên thế gian này quả thật được sinh bởi Thượng Cổ thần Câu Mang…”

            “Là Câu Mang, không phải Huân Trì.” Nhược Nhất nói, “Ta thừa nhận lúc mới nghe Tử Đàn nói, là có chút hoài nghi, thế nhưng nếu Huân Trì nói không phải, vậy nhất định là không phải. Ta tin tưởng chính mình, cùng một người ở chung lâu như vậy, ta còn không ngốc đến mức không phân biệt nổi thiện ác.”

            Huân Trì rũ mắt, âm thầm nở nụ cười: “Huân Trì may mắn, có một người bạn thân.”

            Nhược Nhất đỡ Huân Trì, tìm được con đường nhỏ lên Hàn Ngọc Phong một cách quen thuộc. Hết thảy mọi thứ trên U Đô Sơn tựa hồ đều không có biến hóa, con đường đá nhỏ này vẫn uốn lượn dài như trước, tựa như không có đường cùng. Càng lên cao, gió càng lạnh thấu xương.

            Nhược Nhất không thích cảm giác này, bởi vì cảm giác như vậy luôn mang đến cho nàng những hồi ức không tốt, mặc dù bây giờ nàng đã rõ ràng biết được quá khứ cũng đã là quá khứ.

            “Nhược Nhất, vào Bạch Môn.” Giọng Huân Trì khàn đến mức như có như không.

            “Nhưng Thương Tiêu…”

            “Bạch Môn…”

            Nhược Nhất cắn chặt răng, chống đỡ thân thể ngày càng vô lực của hắn, từng bước một lảo đảo tiến vào Bạch Môn của Hàn Ngọc động.

            Hồi ức của Nhược Nhất về Bạch Môn chẳng qua chỉ là một mảnh trống trải, bông tuyết tung bay ngoài kết giới, còn có gốc cây con lặng lẽ sinh trưởng trong góc. Thế nhưng nàng không nghĩ tới, hai trăm năm sau lại trở lại đây, cảnh tượng trước mắt lại chính là như vậy.

            Cặn băng đầy đất, hàn khí bốn phía, còn có một gốc cây khô toàn thân trong suốt.

            Cây khô…

            Nếu Nhược Nhất đoán không sai, đó chắc hẳn là chân thân (thân thể thực) của Huân Trì. Thế nhưng vì sao chỉ là một đoạn cây khô? Không có cành lá, chỉ có nhánh cây trụi, cùng vết rạn đầy thân cây.

            “Đó… là cái gì?”

            “Huyền băng phong ấn Thương Tiêu.” Huân Trì nói, “Sau khi hắn phá vỡ phong ấn, lưu lại những mảnh băng vụn, không thể hòa tan.”

            Nhược Nhất không khỏi đưa tay chạm vào mảnh băng vụn trong suốt, thế nhưng còn chưa chạm được liền bị hàn khí bức người đâm vào đến nỗi không dám chạm nữa. Nhược Nhất kinh hãi, Thương Tiêu cư nhiên cứ như vậy ở trong huyền băng đợi hai trăm năm sao… Hơn nữa là ở đây?

            Nhược Nhất nhìn gốc cây khô cách đó không xa, lại nhìn nhìn vết sẹo dài trên mặt Huân Trì, cuối cùng ánh mắt dừng trên mái tóc trắng đến trong suốt của hắn. Nhược Nhất rốt cuộc đã hiểu Huân Trì vì sao lại có bộ dáng như bây giờ, ngay cả chân thân cũng héo rũ như vậy, hắn lại có thể tốt đến đâu chứ…

            “Huân Trì ngươi vì sao lại biến thành như vậy?”

            Huân Trì nỗ lực bước chân đến bên cạnh gốc cây khô, dựa vào thân cây chậm rãi ngồi xuống. Hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, cười vẫy vậy tay với Nhược Nhất: “Nhược Nhất, lại đây.”

            Đợi Nhược Nhất đi tới bên người hắn, Huân Trì bỗng nhiên cắn ngón trỏ của mình bắt được tay Nhược Nhất, mở lòng bàn tay nàng ra, lấy máu làm mực, vẽ vài nét trong lòng bàn tay nàng. Hắn thấp giọng niệm chú. Như là Thượng Cổ chú ngữ, Nhược Nhất nghe không hiểu lắm, nhưng lại biết hắn đang kết khế ước gì đó cùng mình.

            Quá trình rất nhanh. Không lâu sau Huân Trì liền buông nàng ra.

            “Nhược Nhất, nàng còn nhớ ngươi từng nói với ta về ông lão đưa ngươi quay về Cửu Châu?”

            Nhược Nhất gật đầu.

            “Nếu ta đoán không sai, đó chắc hẳn là thần Câu Mang.”

            “Cái gì!” Nhược Nhất cứng người, “Nhưng… nhưng hắn không phải là đã tiêu tan trong thiên địa Cửu Châu rồi sao? Duy nhất còn lại trái tim cũng hóa thành ngươi rồi.”

            “Thần là bất tử bất diệt, thần thức của thần Cú Mang dù đã tiêu tan trong thiên địa Cửu Châu, nhưng chưa tiêu vong. Hai trăm năm trước nàng đi rồi, Thương Tiêu nhập ma, khiến linh lực trong thiên địa áp chế không được ma khí, hơn nữa kết giới của Không Tang đã bị ma khí xâm nhập qua một lần, vô lực kiềm chế ma khí càng tăng càng nhiều, hơn nữa có một người giật dây trợ giúp phía sau… Tuy rằng sau này Thương Tiêu tự phong ấn mình, thế nhưng gắn đã quá muộn. Lúc đó thần thức đã tiêu tan trong thiên địa của Câu Mang một lần nữa ngưng tụ lại, tìm được nàng, cũng đem thần lực tồn đọng mấy vạn năm chuyển vào bên trong thân thể ngươi.”

            Huân Trì cười bất lực: “Thế nhưng Câu Mang chắc chắn là không biết nàng có thể chất đặc thù, không thể phát huy tác dụng nên có của thần lực. Thật ra nếu muốn để nàng có thể phát huy thần lực, chỉ cần một vị thuốc là có thể…” Huân Trì dừng một chút nói tiếp:

            “Đây vốn là ta việc ta nên làm, cũng không nghĩ lại để Thương Tiêu giành trước một bước lấy ấn ký của Cửu Vĩ Bạch Hồ cải biến thể chất của nàng, làm thần lực trong cơ thể nàng chỉ có thể thi triển chút ít, nhưng không thể chịu sự khống chế của nàng. Ta ngại ấn ký này nên không dám đưa thuốc cho nàng, mà bây giờ, hắn đã giải ấn, ta cũng không có lý do gì tiếp tục kéo dài.”

            Huân Trì nói rất kỳ quái, Nhược Nhất nhịn không được muốn rút bàn tay về: “Thuốc gì?”

            “Muốn học cách sử dụng năng lực thần minh, phương thuốc tốt nhất, tất nhiên là trái tim thần minh…”

            Nhược Nhất mạnh mẽ rút tay về, lui ra sau hai bước: “Ngươi đang nói cái gì? Huân Trì, ngươi điên rồi?”

            Huân Trì cười nhạt lắc đầu: “Nhược Nhất, ta vẫn còn thanh tỉnh. Mới vừa rồi ta đã nói, cách hiện nay chỉ có thể thả hết yêu ma ra, lại tiến hành phong ấn từng con một, Nhược Nhất, nàng nếu đã thân mang thần lực, như vậy đành phải nhận trách nhiệm này. Mà ta, thân là kẻ thất trách vì không bảo hộ được Không Tang, theo lý tất nhiên là trải sẵn đường cho ngươi đi.”

            Nhược Nhất lắc đầu, lại lui về sau hai bước: “Cái gì mà thất trách, cái gì mà trải đường. Huân Trì, con đường trải bằng mạng của ngươi, Nhan Nhược Nhất không có dũng khí đạp lên!”

            “Vốn là ta nên đưa phương thuốc này cho nàng từ ba năm trước, nhưng… Nhược Nhất, có thể gặp lại nàng, ta thật sự rất cao hứng.”

            Nhược Nhất nhớ tới lúc mới quay về Cửu Châu, nam tử thần bí che mặt kia. Hắn từ khi đó đã lặng lẽ đi theo nàng, luôn che chở nàng… Dùng pháp thuật nhân từ để siêu độ Mã Phúc, giết xà yêu, cuối cùng còn giúp Tầm Tầm đỡ thiên kiếp.

            Huân Trì nói: “Nhược Nhất, tư tâm của ta muốn sống lâu thêm một chút, không muốn cứ như vậy giao phó mạng của mình ra, ta muốn dùng đôi mắt này nhìn bá tánh thiên hạ ta đã bảo vệ cả đời, ta muốn dùng đôi chân này đi qua non sông Cửu Châu ta đã trông coi cả đời. Ta muốn thử một phen bách thái [1] của thế gian như trong sách đã nói, ta muốn nếm một lần nhân tình ấm lạnh mà trong sách đã giảng…” Huân Trì cười nhạt nói, “Thực may mắn, ta thấy qua không ít. Quả như Nhược Nhất đã nói, thế gian này quả thực đặc sắc hơn nhiều so với những lời ghi trong sách.”

            “Có thể trộm qua ba năm ngắm quang cảnh của nhân thế, vậy cũng đủ rồi.”

            Nhược Nhất gật đầu lại hung hăng lắc đầu: “Ngắn ngủn ba năm, Huân Trì ngươi có thể thấy bao nhiêu? Thế gian này còn có rất nhiều những thứ đặc sắc chờ ngươi đến ngắm, bây giờ cũng không cần giao tính mạng của ngươi ra! Chúng ta nhất định còn có cách khác! Ngươi nhìn đi, bây giờ Thương Tiêu cũng thành thần rồi, hắn nhất định có thể phong ấn bầy yêu, hắn nhất định…”

            “Phong ấn bầy yêu, Câu Mang dốc tận thần thức, thần lực của Thương Tiêu cũng tự thành một hệ, nếu muốn hắn phong ấn yêu ma. Nhược Nhất ngươi có nỡ để hắn tiêu tan thần thức?”

            Nhược Nhất giật mình.

            Huân Trì nói: “Mà Nhược Nhất thì không giống, trong cơ thể ngươi là thần lực của Câu Mang, tuy nói là phong ấn yêu ma, thật ra cũng chỉ là tăng cường lực phong ấn, nhiều nhất chỉ tan hết thần lực mà ngươi có. Ta biết Nhược Nhất là một người rộng rãi, cũng sẽ không keo kiệt với cỗ thần lực này.”

            Gốc cây khô mà Huân Trì dựa vào dần dần tản mát ra hào quang trong suốt, bên trong kim quang nhu hòa, hắn vẫn mang nụ cười nhạt như trước: “Ta lấy cớ Thương Tiêu hạ ấn nàng, không chịu đưa thuốc cho nàng, làm Cửu Châu biến thành tình trạng như hiện giờ. Nhược Nhất có trách ta không?”

            [1] Bách thái: trăm sắc thái của cuộc sống, như bông tuyết của mùa đông, hy vọng cho mùa xuân, vẻ đẹp của thanh xuân,.v.v…