Không lâu sau, Lận Minh Húc quay trở lại văn phòng làm việc, tòa nhà bây giờ cũng trở nên vắng tanh, đã hơn mười giờ tối.
Người đàn ông cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số lạ.
“Tút…Tút… Tút…”
Cuộc gọi đã được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của vệ sĩ: “Ông chủ.”
Lận Minh Húc “ừ” một tiếng, im lặng lắng nghe hắn báo cáo chi tiết một lần về chuyện hôm nay Thư Vưu đã làm những việc gì.
Cuối cùng…
Đầu dây bên kia do dự: “Ông chủ, anh bảo tôi đặc biệt chú ý đến cậu Thư… Nhưng có một cuộc nói chuyện giữa anh Ngô và cậu Thư cách khá xa, tôi nghe không rõ lắm.”
Lận Minh Húc hơi nhíu mày: “Hai người họ đã nói gì?”
“Ờm…”
Ông anh vệ sĩ thoáng dừng lại, có chút lúng túng đáp: “Tôi chỉ nghe thấy anh Ngô bảo cậu Thư phải giữ gìn sức khỏe.”
Giữ gìn sức khỏe?
Lận Minh Húc bỏ điện thoại xuống, anh cau mày… Chẳng lẽ, Thư Vưu bị bệnh?
Nhớ tới việc đối phương nhất quyết đòi chia tay, không chịu nói ra lý do, thậm chí còn không từ mà biệt, dứt khoát bỏ nhà trốn đi.
Mạch suy nghĩ trong đầu anh còn chưa kịp định hình thì đã nghe thấy vệ sĩ ấp a ấp úng nói tiếp: “Hình như tôi có nghe được thêm vài câu, nhưng cũng không nghe rõ cho lắm.”
“Hình như là nói cậu Thư… Mang thai gì đó?”
Lận Minh Húc: ???
Anh nhìn vào màn hình điện thoại một lần nữa để chắc chắn rằng mình không gọi nhầm số.
Nhưng nghĩ kĩ thì, người đó lại là Thư Vưu.
Lận Minh Húc: “…”
Thôi, anh nên tiếp tục giải quyết xong mấy chuyện kế tiếp, kết thúc càng nhanh thì càng sớm có thể qua đó gặp cậu rồi.
Lần này, bất kể phải dùng thủ đoạn hay cách thức gì…
Anh cũng sẽ không bao giờ buông tay.
…
Thư Vưu theo người của tổ chương trình đi vào nhà hàng buffet.
Cái cảm giác được ăn bất cứ thứ gì mà mình còn không tốn một xu nào, thật sự khiến người ta khó cưỡng lại.
Cậu bưng đĩa đứng cạnh bàn, đang phân vân giữa tôm hùm đất và vịt quay, khó có thể tự kiềm chế lại được sức hấp dẫn của đồ ăn ngon!
Cuối cùng, cậu gắp một đĩa toàn thịt nướng.
Ăn no căng bụng xong, Thư Vưu quay lại phòng, cậu không nhịn được: “Hức…”
Ngô Hữu Triết đi theo cậu vào phòng, khó hiểu hỏi: “Sao cậu ăn nhiều vậy? Là vì do hai ngày nay cậu ăn không vào hả?”
“Ờm…”
Hai ngày qua đúng thật là Thư Vưu không thiết tha gì đến chuyện ăn uống, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng việc bản thân mình phát huy, cậu đáp ngay: “Đúng vậy, tôi chẳng buồn ăn uống gì cả. Chỉ hoàn toàn một lòng với sự nghiệp.”
Ngô Hữu Triết kinh hãi: “Cậu thật sự mang thai hả?”
Thư Vưu: “…”
Tại sao? Tại sao những người ở bên cạnh cậu đều trở nên kỳ quái lắm luôn ấy?
Rốt cuộc là tại sao chứ?
Cậu đành phải ho khan một tiếng: "Anh Ngô.”
“Có phải anh rất muốn có đứa thứ hai không?”
Cái mặt già của Ngô Hữu Triết lại đỏ bừng: “… Thật ra tôi cũng muốn lắm, nhưng vấn đề là tôi không thể sinh được.”
“Vậy đấy.” Thư Vưu vô cùng đồng ý mà đáp: “Cho nên anh phải nhớ kỹ, đàn ông không thể sinh con đâu.” Trong sách gốc cũng không nói gì đến chuyện sinh con, sinh cái gì mà sinh! Không sinh!
Ngô Hữu Triết:… Hiểu rồi.
Vẫn còn sớm, hai người trừng mắt nhìn nhau trong phòng, không có việc gì để làm. Thư Vưu ngồi rảnh rỗi cũng khá buồn chán, bèn mở điện thoại lên.
Sau đó chính Thư Vưu còn chưa kịp nhận ra, thì cậu đã nhấp vào giao diện nhắn tin với Lận Minh Húc từ bao giờ.
Ừm…
Cũng không biết phải nói gì.
Cũng không biết có nên nói hay không.
Dù sao cũng đã nhấp vào rồi.
Ma xui quỷ khiến, ngón tay cậu vẫn khựng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng nội tâm lại bắt đầu giãy giụa.
… Cậu không ngu ngốc đến thế.
Lận Minh Húc đã làm đến bước đó rồi, nếu cậu vẫn không hiểu tình hình hiện tại, thì chẳng khác nào một thiên tài về thiểu năng trí tuệ.
Cậu chỉ là…
Rõ ràng, Lận Minh Húc đã nhận ra một số điều, nhưng Thư Vưu lại không chắc chắn rốt cuộc anh đã biết được những gì.
Cậu đang chột dạ, rất chột dạ.
Cho nên khi phải đối mặt với bản thân, cậu đã giả ngu giả ngơ hết lần này đến lần khác.
Nhỡ Lận Minh Húc phát hiện Thư Vưu chỉ muốn giữ được mạng của mình nên mới thâm tình thổ lộ nói yêu anh, như thế thì chẳng phải sẽ chọc giận anh đến phát điên sao?
Nhỡ Lận Minh Húc tức giận đến phát rồ, chẳng phải hai chân cậu sẽ đứt thành từng khúc hả?
Nhỡ hai chân cậu đứt thành từng khúc, tính theo tuổi thọ trung bình của con người, năm mươi năm còn lại của cậu phải làm sao bây giờ?
Tưởng tượng đến chuyện bản thân không có chân, còn bị khóa dưới tầng hầm, Sadako bò lổm ngổm khắp sàn… Hoặc trong cơn cáu tiết, Lận Minh Húc sẽ dứt khoát trực tiếp xử luôn cậu cũng không chừng… Những hình ảnh ấy không phải là quá kích thích thì cũng là quá đẫm máu, Thư Vưu không dám tưởng tượng tiếp.
Lận Minh Húc thốt ra những lời đó ở sân bay đã khiến Thư Vưu vô cùng hoảng sợ rồi, khiến cậu càng không dám nói ra sự thật.
Nhưng nếu không nói thật, trong lòng cậu chẳng thể vượt qua được chướng ngại này.
Vả lại càng xấu hổ hơn là, Thư Vưu cảm thấy hình như mình không phải không có cảm giác gì đối với Lận Minh Húc.
Qua những đêm ngày ở chung với nhau, không hề có tình cảm là nói dối.
Từ ban đầu chỉ là nhân vật trong sách mà cậu rất yêu thích, cho đến đối tượng yêu đương có chất lượng vô cùng tốt đang sống sờ sờ trước mắt, từng câu “thích” tiếng “yêu” dần khiến đôi lúc chính Thư Vưu cũng trở nên bối rối, ranh giới thật giả cũng đã sớm mờ nhạt.
Dù sao cậu cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp… Mà cho dù có là diễn viên chuyên nghiệp đi chăng nữa, thì cũng có những lúc chìm đắm vào vai diễn mà chẳng thoát ra được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng có cách nào khác. Thư Vưu thầm thở dài: “Anh Ngô, anh với bà xã sao rồi?”
Ngô Hữu Triết nghe vậy liền ngẩng đầu: “… Cứ như thế thôi.”
Hai người liếc nhau, cùng thở dài.
Đang buồn não ruột, tiếng chuông điện thoại của Thư Vưu reo lên.
Có thể thấy ngay là khuôn mặt Thư Vưu dần đỏ bừng, sau đó vờ như không có việc gì, cậu cầm lấy điện thoại, đi vào phòng trong.
Ngô Hữu Triết: ???
Xuất hiện rồi, chỉ có mình anh ta bị tổn thương trong thế giới này.
Là cuộc gọi từ Lận Minh Húc.
Thư Vưu nhấn nhận xong, đầu dây bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông, giống hệt như bao lần trước, nhẹ nhàng gọi tên cậu.
“Thư Vưu.”
Thư Vưu không nhịn được: “Lận Minh Húc…”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cậu đã hoảng sợ… Đây là cái giọng mà cậu có thể thốt ra sao?
Khe khẽ, mềm mại, tưởng như đang làm nũng.
Ở đầu dây bên kia, khóe môi Lận Minh Húc lấp ló ý cười: “Nhớ tôi hả?”
Thư Vưu: “…”
Cũng không biết tại sao trước đây chẳng có lời nóng bỏng, mất liêm sỉ nào mà Thư Vưu lại không nói ra được, nhưng từ khi lớp giấy trên cửa sổ bị đâm thủng, cậu chẳng thể nói năng lung tung không chút dè chừng như trước được nữa.
Cậu ấp úng không nói nên lời, đầu nhanh chóng nảy số: “Vậy anh nhớ tôi không?”
“Nhớ.”
Lận Minh Húc lập tức đáp: “Tôi rất nhớ cậu.”
… Là lời mà một người bạn trai sẽ nói.
Lời âu yếm.
Trái tim Thư Vưu bất giác rung động: “Nếu anh đã nói vậy, thì tôi sẽ gắng gượng nhớ anh một chút.”
Lận Minh Húc nhướn mày: “Thật sự gượng ép đến vậy hả?”
“Khụ,” Thư Vưu vội lảng sang chuyện khác: “Có việc gì sao?”
“Không có gì.”
Lận Minh Húc buồn bã nói: “Hóa ra khi không có việc gì, tôi cũng không thể gọi điện thoại cho bạn trai hả.”
Thư Vưu: “…”
Tính sai rồi, cậu hối hận rồi, chẳng nên sửa miệng nói không chia tay nữa.
Nhưng ở trong tình cảnh đó, nếu không sửa miệng thì có lẽ cậu cũng chẳng thể nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài căn phòng đó nữa.
Vì thế Thư Vưu cũng u oán nói: “Bởi vì tôi sợ.”
Lận Minh Húc: “… Sợ cái gì?”
“Cũng không phải… Tôi không thích anh.”
Có lẽ do đang cách xa nhau, cách một tầng điện thoại, không phải giáp mặt nhìn thấy người đó, không nhìn thấy đôi mắt kia… Đôi lời đã trực trào khỏi miệng, đã trúc trắc thốt ra.
“Tôi sợ.”
Thư Vưu dựa vào tường, ngồi xổm xuống sàn, không đầu không đuôi nói: “Sợ rất nhiều chuyện.”
Lận Minh Húc im lặng.
Rất lâu sau, người đàn ông nhỏ giọng nói: “Điều cậu sợ hãi là do tôi phải không?”
Thư Vưu mím môi.
Đúng thật là cậu sợ Lận Minh Húc.
Cũng sợ những điều khác.
Sợ cuối cùng sẽ thành công dã tràng, sợ sự thiên vị ngọt ngào đó vẫn như thuở ban đầu nhưng cuối cùng lại dành cho một người khác, sợ ánh mắt đã từng nồng cháy đó trong chớp mắt sẽ khoác vẻ lạnh nhạt vô tình.
Thêm cả sự lừa gạt giấu giếm của Thư Vưu đối với Lận Minh Húc, và bí mật lớn nhất của cậu.
Không thể nào mở miệng, những lời thật lòng đều nghẹn ứ trong cổ họng.
Đúng, cậu là một kẻ hèn nhát.
Vì sợ hoa sẽ héo tàn, nên đến cả nụ hoa, cậu cũng nhẫn tâm né tránh.
Lận Minh Húc khẽ giọng gọi: “Thư Vưu.”
Trong đầu Thư Vưu đang rối bời, vô thức đáp lại.
“Tôi biết cậu đang băn khoăn một số chuyện.”
Lời nói của người đàn ông rất nhẹ nhàng cũng rất nhạt nhẽo, nhưng từng chữ đều đọng lại trong lòng cậu, hết sức rõ ràng.
“Nhưng cậu không thể phủ nhận hết mọi thứ chỉ vì một số suy nghĩ về ấn tượng ban đầu được.”
Anh hít sâu một hơi.
“… Cũng đừng phủ nhận quãng thời gian chúng ta ở bên nhau tới nay.”
Nói qua điện thoại có lẽ không ổn lắm, nhưng anh hết sức chịu đựng rồi.
Nghĩ đến khả năng Thư Vưu sẽ bỏ đi, thậm chí là vì sợ anh, ngọn lửa lại bắt đầu bùng lên, đốt cháy trái tim anh.
Ngón tay Lận Minh Húc cong lên, gắng sức kiềm chế bản thân, bình tĩnh nói: “Tôi đã từng hứa hẹn với cậu là sẽ không lừa dối cậu nữa, bây giờ cũng thế.”
“Thư Vưu, tôi chỉ hỏi cậu một chuyện.”
Thư Vưu hơi mấp máy môi: “… Lận Minh Húc, anh nói đi.”
“Tôi hỏi cậu.”
Giọng nói của Lận Minh Húc dường như rất xa mà cũng rất gần, rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất nặng nề, Thư Vưu cắn môi dưới, không khỏi nín thở, tập trung lắng tai nghe những lời sắp tới của anh.
Anh nói.
“Ở bên tôi lâu như vậy, cậu có từng có một chút… Dao động trước tôi không?”
Chỉ cần một chút thôi.
Một chút cũng đã đủ rồi… Chỉ cần cậu từng dao động dẫu chỉ trong một khoảnh khắc, đã nói lên trong lòng Thư Vưu nhất định có anh, cũng đủ để Lận Minh Húc bắt lấy cơ hội đó.
“Tôi…”
Thư Vưu chần chờ.
Một câu hỏi trực tiếp và thẳng thắn đến như vậy, đã cắt đứt mọi đường lui để cứu vãn của cậu, cũng chẳng còn lời nào để bào chữa.
Là phong cách của Lận Minh Húc.
Nói thẳng, dứt khoát cho xong.
Trong đầu cậu lại hiện lên câu nói kia: Bóng thẳng, chiêu trí mạng.
… Cũng là cách tốt nhất để đối phó với loại người nhát gan như cậu.
“Lận Minh Húc, tôi…”
Thư Vưu lấy hết can đảm, cuối cùng cũng có thể mở lời, nhưng cậu chưa kịp nói hết một câu, Lận Minh Húc đã chợt ngắt lời.
“Đợi chút.”
Thư Vưu: ???
Cậu vất vả lắm mới trút hết ra, nhưng Lận Minh Húc đang có ý gì?
Nếu Lận Minh Húc đứng trước mặt cậu, nhất định cậu phải lườm anh cháy mắt!
Đầu dây bên kia điện thoại, người đàn ông không nhanh không chậm nói: “Giờ tôi tới đó, đứng trước mặt nghe cậu nói.”
Đối mặt rồi nói!
Cả người Thư Vưu lập tức căng cứng: “… Không không không không được!”
“Anh tới đây tôi càng không nói nên lời!”
“Nói không nên lời cũng phải nói.”
Sự bình tĩnh và quyết tâm của người đàn ông trở thành nguồn gốc khiến Thư Vưu phát điên lên, cậu chỉ nghe Lận Minh Húc thong thả nói: “Thư Vưu, những việc này sớm muộn gì cũng phải có kết quả, cậu không thể trốn tránh mãi được.”
Thư Vưu ngây người.
Đúng vậy.
Sớm muộn cũng phải có một cái kết, dù tốt hay xấu.
Nhưng mà chắc chắn Lận Minh Húc đã đẩy Thư Vưu tới chân tường, cậu không còn đường thoát thân.
“Lận Minh Húc…”
Mũi Thư Vưu chợt thấy hơi xót, câu nói đó của Lận Minh Húc đã đánh vỡ một tầng ảo tưởng cuối cùng của Thư Vưu. Cậu cắn chặt răng, thẳng thắn nói: “… Giờ tôi nói ngay, tôi sẽ nói hết cho anh.”
“Tôi… Ban đầu vì sợ hãi bị trả thù nên mới ăn vạ không đi!”
“Những lời ngày đó là giả hết, là tôi sợ anh đuổi tôi đi nên mới nói hươu nói vượn.”
“Là tôi thấy tâm trạng khi đó của anh không tốt, cho nên đã lừa anh.”
Ngoại trừ việc cậu xuyên vào trong sách, cậu đã kể gần như hết tất cả.
Nhưng nếu không kể về việc cậu xuyên vào trong sách thì những lời này hơi khó hiểu về mặt logic. Thư Vưu chỉ có thể cố gắng hết sức giải thích: “Rất xin lỗi, tôi vẫn luôn cảm thấy chúng ta không phù hợp, nhưng tôi thấy lúc trước không phải thời điểm thích hợp nên muốn đợi đến khi anh khởi nghiệp thành công rồi lại nói tiếp.”
“Giờ tình cảnh của anh đã chuyển biến tốt đẹp, tôi không muốn cũng như không thể lừa anh nữa.”
“Tôi là một người rất xấu xa, là một kẻ lừa đảo! Tôi đã làm những điều rất tồi tệ với anh… Anh hãy quên tôi đi, tìm một người nào đó tốt và phù hợp hơn.”
Ví dụ như nhân vật chính thụ.
Người ta trai tài nam sắc, cần một nhân vật lót đường nhỏ xíu như cậu làm gì!
Tảng đá nặng nề trong lòng đã được gỡ bỏ, thay vào đó là một thứ gì đó phức tạp và chua chát hơn. Thư Vưu nói hết tất cả, nhanh chóng nói ra một câu cuối cùng.
“Lận Minh Húc, rất xin lỗi.”
Sau đó không đợi đầu dây bên kia điện thoại nói gì, cậu lập tức, ngay lúc này, ngay và luôn… Cúp điện thoại.
Thậm chí còn sập máy.
Cậu không muốn đứng trước mặt nói những điều này với Lận Minh Húc.
Không muốn nhìn thấy sự thất vọng, phẫn nộ, chán ghét trên khuôn mặt người đàn ông… Và cả ánh mắt lạnh băng như lúc ban đầu.
… Như vậy là vừa đủ rồi.
Vẻ mặt Thư Vưu trống rỗng đi ra khỏi phòng, ở bên ngoài Ngô Hữu Triết vẫn chưa đi, nhìn thấy cậu lập tức trở nên hoảng hốt.
“Thư Vưu, cậu…”
“Tôi không sao.”
Giọng Thư Vưu hơi khàn, lý trí đến bất ngờ, nói: “Tôi vừa mới hiểu được một đạo lý.”
Ngô Hữu Triết: “… Đạo lý gì?”
“Đau dài không bằng đau ngắn.”
Ngô Hữu Triết sửng sốt: “Đúng là như vậy.”
Nhưng Thư Vưu lại nói thêm: “Nhưng việc đau ngắn cũng chẳng bằng không đau.”
Ngô Hữu Triết: ???