Gọi đến bốn món?
Dùng quá nhiều khăn giấy?
Thư Vưu trợn mắt há hốc mồm nhìn Lận Minh Húc, anh, anh biết bản thân đang nói gì không?
Nhưng đợi đã?
Người mà khen người ta thanh thuần hào phóng không keo kiệt là ai nhỉ?
Không, không nhớ rõ…
Thật sự là Lận Minh Húc đã từng nói sao?
Giờ cậu bắt đầu nghi ngờ cốt truyện… Không phải nghi ngờ mức độ đáng tin cậy của cốt truyện, mà là nghi ngờ trí nhớ của mình.
Chẳng lẽ, cậu đã trộn lẫn tình tiết của nhiều cuốn tiểu thuyết vào với nhau sao?
Mà Minh Thu Vận cũng không phải là nhân vật chính thụ, mà chỉ là một nhân vật nam phụ xuất hiện ở nửa sau, qua lại gần với nhân vật chính công?
Đầu óc cậu rối thành một nùi, ngơ ngác đối mặt với Lận Minh Húc, ngay cả cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cũng đông cứng thành một độ cong kỳ lạ.
Lận Minh Húc không nhịn được mà đưa tay vuốt cọng tóc ngố của cậu, ho khan một tiếng: “Thư Vưu.”
Anh chỉ đành thẳng thắn nói: “… Lúc ấy, trong tâm trí tôi toàn là em.”
Thư Vưu bất ngờ đề nghị chia tay với anh, rồi chạy mất hút hệt như chân có bôi mỡ. Nếu không phải anh biết một số con đường “đặc biệt” và nhanh chóng khóa chặt cậu, thì không biết cậu sẽ chạy được bao xa nữa.
Trong đầu anh tràn ngập hình bóng của tên nhóc khốn nạn này, sao còn tâm trạng bận tâm đến người khác trông thế nào?
Cho nên suy nghĩ một lúc, chỉ nghĩ ra hai điều này.
… Vẫn là vì Thư Vưu nên anh mới liên tưởng đến.
Khi Thư Vưu ăn cơm, nếu có thể gọi ít thì gọi ít, cố dùng ít khăn giấy nhất có thể.
Nói hoa mỹ là: Bảo vệ Trái đất.
“Minh Thu Vận…” Lận Minh Húc suy nghĩ một lúc, thật sự chẳng có ấn tượng gì: “Em cảm thấy bản thiết kế của anh ta đẹp à?”
“… Cũng khá được nhỉ?”
Thư Vưu cũng không hiểu về việc trang hoàng lắm, nhưng nhìn bản dựng thiết kế được vẽ rất ổn, vô cùng tinh tế.
Lận Minh Húc cầm lấy tập tài liệu thiết kế, lật xem vài trang.
Có mấy ý nghĩ xoay vòng trong đầu anh, cuối cùng anh cất lời: “Em muốn lựa chọn phương án của anh ta hả?”
“Cũng không phải.”
Thư Vưu cũng không quá thích thiết kế này, chỉ là vì cái tên Minh Thu Vận này nên cậu mới ngó thêm mấy lần.
“Vậy thì xem bản khác.”
Lận Minh Húc liếc nhìn cậu… Sao anh có thể không nhận ra, Thư Vưu cứ nhắc tới người này mãi, nhất định là trong đó còn có lý do mà anh không biết.
Lận Minh Húc có thể không biết lý do ẩn bên trong, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ngăn cách nào xuất hiện giữa hai người, dù chỉ là một dấu hiệu nhỏ nhất.
Vì thế Lận Minh Húc hờ hững nói: “Đường Nhạc chọn được ba công ty đều không tệ, phản hồi sau đơn hàng cũng khá tốt.”
Thư Vưu ngạc nhiên, hơi mấp máy môi: “A, vậy, vậy không phải…”
Ơ?
Nhưng có lý do gì khiến cậu phải chọn Minh Thu Vận sao?
Cậu cũng đâu phải nhân vật chính công, nhất định phải chọn phương án thiết kế của nhân vật chính thụ.
Vả lại…
Giờ nhân vật chính công là của cậu rồi.
Của cậu.
Hai chữ này lại bật lên trong đầu, trong nháy mắt trong lòng Thư Vưu như nhồi đầy bong bóng dưới ánh mặt trời, từng quả từng quả khúc xạ thành ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc.
Một khi đã nghĩ thông điều này, thì gì mà nhân vật chính thụ hay cốt truyện, đều bị cuốn trôi theo chiều gió hết.
Giống như cuối cùng cũng trút được gánh nặng, ném đi một tảng đá lớn, xua tan sương mù dày đặc… Trái tim Thư Vưu chợt thấy sáng sủa và trong trẻo hơn bao giờ hết.
Mi mắt cậu cong cong, cười hì hì: “Được, chúng ta xem phương án khác đi.”
Ba công ty khác do Đường Nhạc chọn thật sự rất tốt.
Đều là những công ty xuất sắc nhất trong ngành, phương án thiết kế cũng rất đáng tán thưởng. Dự toán bên Lận Minh Húc dồi dào nên đương nhiên họ sẽ gửi tới những phương án tốt nhất.
Thư Vưu và Lận Minh Húc bàn bạc một lúc, chọn ra một công ty trong số đó.
Sau khi thống nhất xong, Lận Minh Húc bảo Đường Nhạc thông báo cho bên kia, phản ứng của công ty nội thất cũng rất nhanh, mới qua bữa trưa chẳng được bao lâu thì công ty họ đã cử người tới đây.
Đối phương cũng rất coi trọng đơn hàng này, phái tới tận ba người.
Người dẫn đầu cũng là giám đốc thiết kế, trình bày chi tiết từng khía cạnh của phương án cho bọn họ, Thư Vưu vừa nghe vừa note vào điện thoại.
Chẳng bao lâu thì đã xong, hai nhà thiết kế theo giám đốc ra ngoài, người bên trái cảm thán: “Bao giờ chúng ta mới có thể một lần làm daddy bên A có tiền đây.”
“Nhưng mà.”
Người bên phải cũng thổn thức nói: “Có cả bạn trai đẹp, còn để tâm đến chuyện trang hoàng như vậy, xem ra tình cảm của hai người họ cũng rất tốt.” Kiểu nhà anh cũng là nhà em, chắc chẳng khác mấy đâu.
“Các cậu ấy.”
Giám đốc phòng Thiết kế lắc đầu: “Quá non, chẳng thấy rõ bản chất gì cả.”
Hai người: “Hả???”
“Biết công việc của bạn trai sếp Lận là gì không?”
Giám đốc phòng Thiết kế thở dài một tiếng: “Tôi từng đi xem buổi biểu diễn của cậu ta, tên cậu ta là Thư Vưu, là nghệ sĩ talk show.”
Vị giám đốc trung niên nhìn lướt qua hai đồ đệ bằng ánh mắt thương hại: “Với biểu hiệu vừa rồi của hai người các cậu, chậc chậc chậc.”
Tuyệt đối sẽ trở thành tư liệu biểu diễn sống.
Hai người kia: ???
… Người không liên quan đã đi rồi, Thư Vưu lại anh em ngọt ngào với Lận Minh Húc trong văn phòng.
Có lẽ do vẫn đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, mặc dù hai người ai làm việc người nấy, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn nhau một cái.
Thư Vưu vờ ngồi chơi điện thoại trên sô pha, nhưng khóe mắt lại lặng lẽ liếc Lận Minh Húc.
Lận Minh Húc vờ như mình đang làm việc, nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Thư Vưu.
Nhìn một lần, rồi lại ngó một lần.
Nhìn mãi, rồi…
Rồi ôm nhau.
Còn hôn nữa.
Hôn mãi, rồi…
Khuôn mặt nhỏ của Thư Vưu đỏ bừng, vội bỏ chạy: “Lận Minh Húc, em về thu dọn đồ đây!”
“Thư Vưu.”
Trước khi cậu chạy ra khỏi văn phòng, Lận Minh Húc gọi cậu lại.
Người đàn ông nhìn cậu, trong mắt như đang ám chỉ: “Đến khi chuyển nhà xong, chúng ta…”
“… Biết rồi biết rồi!”
Má Thư Vưu đỏ hây, vội vàng chạy biến.
Khi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, nhiệt độ trên mặt cậu mới hạ xuống một chút.
Sau đó một vấn đề khác vô cùng cấp bách hiện lên trong đầu cậu.
Nên… “Làm” như thế nào?
Không đúng, cụ thể là… Chuẩn bị như thế nào?
Dựa theo nhịp độ phát triển này, chắc chắn cậu là thụ.
Nghe nói thụ chỉ cần nằm là được?
Hơ, vậy sao được! Sao cậu có thể để Lận Minh Húc vất vả một mình được!
Thư Vưu quyết định phát huy hết sáng kiến chủ quan* của mình, đầu tiên tích cực nghiên cứu để làm rõ nên làm như thế nào.
(*) Sáng kiến chủ quan là một khái niệm triết học, còn gọi là “sáng kiến có ý thức”, đề cập đến sự tác động của ý thức chủ quan và hoạt động thực tiễn của con người lên thế giới khách quan. Chủ động chủ quan có hai ý nghĩa: Thứ nhất, con người có thể chủ động nhận thức thế giới khách quan; thứ hai, con người có thể chủ động chuyển hóa thế giới khách quan dưới sự hướng dẫn của ý thức. Thống nhất cả hai trên cơ sở thực tiễn thể hiện sự chủ động chủ quan của con người, khác với sự vật.
Vì thế…
Tối đó, khi Lận Minh Húc về nhà, không thấy ai cả.
Bữa tối đã được nấu xong, vẫn còn nóng hổi trong nồi. Nhưng cái người luôn nhiệt tình lao vào anh mỗi khi anh về nhà đã mất tăm.
Lận Minh Húc hơi nhíu mày, bỗng có một loại dự cảm không tốt.
Đúng, chính là cái loại dự cảm ngày càng nhiều sau khi chung sống với Thư Vưu ấy.
Cùng lúc đó, một âm thanh lạ phát ra từ hướng phòng ngủ.
“Ưm…”
“A…”
“Hộc hộc…”
Hết đợt này đến đợt khác, anh tới tôi đi, thậm chí còn theo nhịp.
Lận Minh Húc: ???
Ngày nào tan làm về nhà, đều thấy bạn trai đang làm trò con bò.
Tâm trạng Lận Minh Húc phức tạp, bước về phía phòng ngủ.
Cửa phòng đang hờ khép.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng chói lóa từ màn hình laptop đang nhấp nháy, làm nền cho khuôn mặt nhỏ bỗng chốc trông rất kỳ dị trước màn hình.
Màn hình chợt tối! Bỗng sáng! Xuất sắc ngoạn mục!
Thư Vưu quấn chăn nằm bò trên giường, vừa hồi hộp vừa thấp thỏm, chăm chú xem, khi đang xem đến đoạn mấu chốt…
“Cạch.”
Đèn bật.
Thư Vưu: !!!
Cậu cuống quít khép laptop lại, hoảng hốt lo sợ nói: “Lận Minh Húc, sao anh đã về rồi!”
Laptop vừa mới khép lại, vẫn lọt chút âm thanh, đúng lúc vang lên một tiếng: “Hức ~”
Lận Minh Húc: “…”
Thư Vưu: “…”
Trong nháy mắt khuôn mặt Thư Vưu đã đỏ bừng, ấp úng giải thích: “Cái, cái đó, em chỉ muốn học hỏi một chút…”
Đến lúc đó còn chuẩn bị cho tốt.
Lận Minh Húc dở khóc dở cười: “Em tìm phim xiếc ở đâu thế?”
… Thế mà cậu cũng thật sự tìm được hả?
“Chuyện đó…”
Thư Vưu chột dạ nói: “Em hỏi mấy giang cư mận vạn năng.”
Full HD, không che, đủ loại, cái gì cần có thì có hết.
Cũng không biết tại sao, ban đầu Thư Vưu vẫn rất hưng phấn, nhưng xem được một lát, cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu chẳng có cái cảm giác… Máu nóng sôi sục, hưng phấn chẳng kìm nén được trong truyền thuyết, chỉ như, chỉ như xem một bộ phim hết sức bình thường thôi.
Thậm chí cậu còn thấy hơi kinh tởm.
Xong rồi xong rồi, trước khi Lận Minh Húc về nhà, cậu vẫn đang cân nhắc liệu thật ra bản thân có phải là trai thẳng, vốn bài xích đồng tính không.
Sau đó thì Lận Minh Húc về.
Thư Vưu thấy Lận Minh Húc, không khỏi thay khuôn mặt và dáng người của anh vào…
Bụp!
Cậu vội vã nhảy từ giường xuống, vì nhảy vội quá, suýt nữa loạng choạng ngã xuống sàn, Thư Vưu lắp bắp nói: “Em em em… Em ra làm bữa tối đây!”
“… Không phải bữa tối đã nấu xong rồi hả?”
Lận Minh Húc kịp đỡ lấy cậu, nhướn mày, như cười như không nói: “Em quên hả?”
Thư Vưu:… Thôi chết, cậu quên thật.
Cậu xấu hổ đứng đực đó, tay Lận Minh Húc thoáng dùng sức, bế thẳng cậu lên, rồi lại thả xuống mép giường.
Thư Vưu: Đợi đã bộ phim vừa rồi cũng diễn như vậy… Không đúng, cậu đang suy nghĩ bậy bạ gì thế!
Nệm hơi chùng xuống.
Ánh mắt Thư Vưu né tránh, không dám nhìn anh: “Lận Minh Húc, chúng ra ăn tối thôi…”
Nhưng Lận Minh Húc chẳng buông cậu ra.
Thậm chí người đàn ông còn chưa cởi áo khoác, cứ ở tư thế này, bắt đầu hôn cậu không chút do dự.
Có lẽ do mới từ bên ngoài về nên cơ thể của người đàn ông vẫn bám chút hơi lạnh, ngay cả đôi môi cũng buốt giá.
Nhưng Thư Vưu đã chui trong ổ chăn được một lúc lâu, người cậu ấm áp vô cùng.
Cho nên Thư Vưu bị kích thích đến khẽ rùng mình một cái, rồi cơ thể lại càng nóng hơn.
Khô nóng, chẳng thể chịu được nữa.
Đầu óc cậu hệt như đã quá tải, rơi vào trạng thái đình công.
Chẳng thể suy nghĩ, tư duy như bị đình chỉ, chẳng phản ứng được gì nữa.
Cậu chỉ có thể bị động, hồi hộp, mặc Lận Minh Húc hôn cậu.
Môi lưỡi quấn quýt, rất ngọt.
Là một trải nghiệm hoàn toàn khác so với việc xem những thứ đó.
Thư Vưu vô thức nhắm mắt lại, hô hấp cũng gấp gáp dần. Nhưng giây tiếp theo, cậu chợt nhớ ra một chuyện, cuống quít đẩy người đàn ông ra: “Lận Minh Húc, không phải chúng ta đã nói chuyển nhà rồi…”
Lận Minh Húc: “…”
Chết tiệt, là ai nói?
À, chính là anh.
Anh hệt như con sói nhìn chằm chằm Thư Vưu, miếng thịt đã dâng đến bên miệng, thơm ngào ngạt, thế mà phải hoãn lại vì lý do này?
Thư Vưu cười gượng: “Là chính anh nói, anh cũng không thể nói suông được.”
“Là người thì phải giữ lấy lời. Đàn ông mà nói suông, sẽ không “được” đâu!”
Lận Minh Húc cắn răng: “… Ai nói?”
“Chính anh nói mà.”
“Không.” Lận Minh Húc nghiến răng: “Tôi nói câu sau của em ấy.”
Là câu “không được” đó.
“À.”
Thư Vưu ngượng ngùng cụp mắt nói: “Em tự nghĩ ra.”
Lận Minh Húc: “…”
Thế mà cậu cũng nghĩ ra được.
Nhưng bất kể là ai nói những lời này, có thật hay không, Lận Minh Húc cũng không thể chịu đựng được việc bản thân mình “không được”.
Cho dù là nghĩ thôi cũng không được… Vả lại còn là Thư Vưu nghĩ thế.
Anh đứng đó hít mấy hơi thật sâu, cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, nhưng đôi mắt anh vẫn đen thẳm, hệt như mãnh thú đang dồn sức chờ tấn công trong bóng tối.
Thư Vưu bị ánh mắt này của anh nhìn đến thót tim.
Cậu cũng thấy rất ngượng.
… Cậu cảm giác mình và Lận Minh Húc yêu đương chẳng giống người khác gì cả.
Toàn làm ngược lại thôi.
Gọi “bạn trai” rất nhuần nhuyễn, ngủ chung trên một chiếc giường lâu đến vậy rồi, mới bắt đầu nói “thích”.
Rõ ràng cơ thể đã gần gũi như vậy rồi, nhưng con tim lại đến muộn nhất.
Giờ nghĩ lại, khoảng thời gian khi Lận Minh Húc rung động trước, chắc anh đã… Chịu đựng rất vất vả nhỉ?
Động tác cất bước định chuồn của Thư Vưu khựng lại, chậm rãi ghé sát người, thì thầm một câu bên tai Lận Minh Húc.
Ánh mắt Lận Minh Húc càng trầm xuống.
… Rồi nói nhỏ một câu bên tai cậu.
Thư Vưu: ???
Chuyện khác cũng thôi cho qua, nhưng mặc bộ đồ ngủ gấu trúc là cái quái gì hả???