Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 4




Editor: Seri

Beta: Lục

Đêm nay Tô Thu Duyên vẫn không ngủ.

Vì những thợ mỏ với quần áo tả tơi đó, vì những phàm nhân đã chết ở quặng mỏ kia và vì các quản sự thiếu chút nữa đã phải đỏ hoe mắt bởi chuyện của quặng mỏ.

Khuôn mặt của những người đó vẫn bồi hồi mãi trong tâm trí y.

Y xoay người, từ trên giường ngồi dậy, suy nghĩ thành Thanh Châu cuối cùng phải làm thế nào bây giờ.

Theo như Tạ Ngang báo về quặng mỏ mới chứa nhiều linh thạch nhất cũng chỉ chống đỡ được cho người dân thêm một tháng. Nhưng ba tháng sau mùa đông vội tới rồi, đến lúc ấy tuyết bay tán loạn, chẳng có cách nào đào quặng. Nếu không chuẩn bị lương thực cầm cố qua mùa đông, sợ là người trong thành đều đói chết.

Vậy nên chiều nay y đã rời khỏi khu vực Thanh quặng, sau đó lại đi đến không ít nơi.

Gần Thanh quặng có một con sông từ thượng nguồn chảy xuống, trong sông chứa không ít những hòn cuội có sắc vàng, loại đá này chỉ cần một chạm nhẹ là mặt ngoài có thể tróc ra từng lớp, lộ ra bên trong bóng loáng. Những nơi có loại đá này hẳn sẽ có không ít linh quặng.

Bởi vậy Thanh quặng này hẳn là còn có một mạch khoáng. Nhưng diện tích xung quanh khu này lại quá rộng, chỉ sợ tốn một khoảng thời gian nhất định mới xác định được mạch khoáng ở nơi nào.

Có điều dù là tìm được mạch khoáng xong, thì tòa thành này của y cũng chẳng có gì thay đổi cả.

Nếu các sư phụ đến nơi đây, thật sự sẽ nguyện ý ở lại chỗ này sao?

Y đã là người sắp chết, nhưng y không muốn nhìn thấy các sư phụ của mình chết.

Hơn nữa y cũng thật sự không muốn nhìn người trong thành có mãi một cuộc sống như vậy.

Rốt cuộc người làm thành chủ như y phải làm như thế nào đây?

Tô Thu Duyên lười biếng hai mươi năm, lại lần đầu tiên cảm nhận được sự khảo vấn đến từ ý thức trách nhiệm.

Vì thế ngày hôm sau, y ra lệnh cho Tạ Ngang đi sưu tầm tư liệu trong thành.

Tốc độ của Tạ Ngang thật nhanh, chưa quá nửa canh giờ đã cấp tốc đem đồ vật y muốn mang đến.

Chờ sau khi Tô Thu Duyên cầm trong tay bản tường thuật tóm lược tư liệu sinh hoạt và sinh sản của thành Thanh Châu, y mới phát giác ra vì sao lại nhanh đưa đến như vậy.

Nơi phát vật tư sinh hoạt?

– Dùng linh thạch trao đổi với tông môn.

Sản nghiệp khác trong thành?

– Thật ngại quá, toàn là thợ mỏ.

Trao đổi và phân phối vật tư?

– Một thân thành chủ định đoạt.

Cơ sở xây dựng bên trong thành?

– Gì? Cơ sở xây dựng là cái gì?

Cho nên nếu y muốn cải cách toà tiểu thành này, chỉ sợ phải tìm cách kéo dài mấy năm tuổi thọ trước?

Tô Thu Duyên thở dài, trước khi tới nơi này, y vốn tính sẽ cá mặn dưỡng lão.

Nhưng mà hiện tại, hình như không được rồi.

Lo lắng sốt ruột ăn một quả Tích Cốc Đan, một chốc sau Tô Thu Duyên thấy chiếc áo khoác lông được treo bên cạnh.

Tuy rằng loại áo khoác lông này y có rất nhiều, nhưng y nhớ rõ ràng, mình chưa từng để lại xiêm y trong thư phòng.

Tạ Ngang nói ngay: “Đây là quần áo thành chủ cho để thay hôm qua, ta đã cho người giặt sạch sẽ.”

Tô Thu Duyên nhớ ra, đây là bộ quần áo y đưa cho thiếu niên kia ngày hôm qua.

“Thương tích của thiếu niên kia thế nào rồi?”

Tạ Ngang nói: “Mấy ngày nữa là khỏi hẳn.”

Tô Thu Duyên nói: “Cái áo lông này, đem đi cho hắn đi.”

Đồ đã cho đi rồi y không có thói quen lấy lại.

Tạ Ngang biết chiếc áo khoác này trị giá thiên kim (*), nhưng thành chủ đã lên tiếng, ông cũng chỉ có thể làm theo.

(*) Trị giá thiên kim: ý nói rất quý giá.

Tô Thu Duyên lại hỏi tình trạng của mạch khoáng.

Tuy rằng ngày hôm qua y có đến mạch khoáng, nhưng lúc đụng đến một số vấn đề quản lý cụ thể vẫn nên hỏi vị quản gia Tạ Ngang này thì hơn.

Tạ Ngang một bên trả lời, Tô Thu Duyên một bên cầm ngọc giản lên ghi lại.

Nhưng mà càng ghi y càng không kiềm được phải nhíu mày.

Thiên Nguyên tông so với Chu Bái Bì (*) còn bóc lột hơn.

Chu Bái Bì: tên một nhân vật địa chủ trong truyện “Bán dạ kê khiếu” (半夜鸡叫 – Tiếng gà gáy lúc nửa đêm) Tên này muốn bóc lột người làm nên đã giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để bắt mọi người thức dậy làm việc.

Những thợ mỏ của thành Thanh Châu này từ năm mười ba tuổi đã phải xuống quặng làm việc. Trừ những lúc bọn họ không còn sức làm việc nữa, không thì gần như chẳng có thời gian nghỉ ngơi.

Nếu tốt số thì có thể thoải mái sống đến ba bốn mươi tuổi, còn không, có lẽ vừa qua tuổi thành niên không lâu thì đã chết vì lao lực.

Mỗi năm, thành Thanh Châu đều phải mua không ít phàm nhân từ Thiên Nguyên tông, nếu không thì không thể gánh vác nổi mấy công việc nặng nề ở khu khai thác mỏ.

Mà nhắc đến đãi ngộ (*) của nhóm thợ mỏ đó… Cơm còn không đủ để ăn, đời nào có đãi ngộ gì?

Đãi ngộ: Những điều khoản được hưởng khi làm công việc nào đó.

Không chỉ là thợ mỏ, các tu sĩ cũng vậy. Ngoại trừ một quyển công pháp chỉ thuộc hàng đồ vỉa hè ở Tiên Lục thì từ nhỏ, các tu sĩ kia đến cơ hội được dạy dỗ đàng hoàng còn không có. Cả ngày cứ quanh quẩn ở khu khai thác mỏ, tài năng có bao nhiêu đều bị hao mòn.

Trách sao Thiên Nguyên tông có thể thống trị nhiều tiểu thành xa xôi đến vậy.

Qua một canh giờ, chờ Tạ Ngang nói đến miệng lưỡi khô khốc, Tô Thu Duyên mới buông ngọc giản trong tay.

“Được rồi, lui xuống đi, sau giờ ngọ dẫn bốn quản sự đến gặp ta.”

Sau giờ ngọ, bốn quản sự cùng cúi đầu như chim cút ngồi ở trong thư phòng.

Tuy rằng ngày hôm qua thành chủ không đánh bọn họ, cũng không mắng bọn họ, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến gương mặt không chút cảm xúc lần trước của thành chủ cũng đủ bọn họ chột dạ rồi.

Tô Thu Duyên lia mắt nhìn lướt qua bọn họ một lượt, đi thẳng vào vấn đề, nói ra quyết định của mình.

“tổ chức mạch khoáng?” Quản sự nghe bốn chữ kia, cứ tưởng là mình nghe lầm.

Thanh quặng này đã sắp cạn kiệt rồi, giờ tổ chức là muốn chỉnh thế nào?

Mạch khoáng bên kia gì cũng chẳng thiếu, có thiếu cũng chỉ thiếu mỗi quặng mỏ để khai thác, vậy thì đến cùng là phải tổ chức cái gì?

Dù vậy, bọn họ vẫn chẳng dám phản đối ý kiến của Tô Thu Duyên. Bởi trong lòng họ, thành chủ chính là trời. Ngài đã lên tiếng, họ còn nói “không” được hay sao?

Lúc này đây Tô Thu Duyên thật sự cảm thấy biết ơn cách trị vì kiểu áp bức kia của Thiên Nguyên tông, chính nó đã giúp y bớt đi không ít chuyện.

Y lấy ngọc giản mà mình dành cả nửa ngày để viết ra, chép lại thành năm phần nữa, lần lượt phân phát cho Tạ Ngang cùng bốn vị quản sự.

“Nhận thứ này rồi một lát quay về nhớ suy ngẫm cho cẩn thận. Còn bây giờ Tạ quản gia sẽ thay ta thông báo một vài quy tắc mới cho các ngươi.”

Tạ Ngang cũng chỉ mới được Tô Thu Duyên huấn luyện đây thôi, bây giờ nghe y giao nhiệm vụ, ông chỉ đành đem mấy loại thông tin chưa kịp tiêu hóa kia truyền lại cho bốn vị quản sự.

“Bắt đầu từ ngày mai, chế độ quản lý mới đối với thanh quặng này sẽ được áp dụng.”

“Thanh quặng này chỉ có bốn vị các ngươi quản lý, không có bộ môn chuyên biệt nào, vậy nên bây giờ cần phải trang bị thêm: bộ phận sinh sản phụ trách công việc khai thác quặng; bộ phận an ninh với trách nhiệm bảo đảm an toàn cho quặng mỏ và công nhân đồng thời loại bỏ các tai nạn ngầm; bộ phận tài vụ sẽ có nhiệm vụ tập hợp và hạch toán số lượng linh thạch khai thác được; còn phòng tổng hợp sẽ phụ trách công tác hậu cần và nhập kho.”

Lời vừa dứt, bốn vị quản sự nghe mà như rơi vào mê cung.

Từ trước đến giờ bọn họ vẫn luôn đồng hành với tòa thành, nhưng bây giờ ý của thành chủ là muốn cắt chức bọn họ sao?

Tô Thu Duyên nói: “Trách nhiệm của mỗi bộ phận riêng biệt đều đã ghi rõ trong ngọc giản. Tháng này bốn người các ngươi sẽ tạm thời phân nhau phụ trách mỗi bộ phận. Một tháng sau, ta sẽ căn cứ vào tình hình làm việc của các ngươi mà tiến hành điều chỉnh.”

Hôm qua dựa theo ý kiến của Tạ Ngang nên y đã phân mỗi vị quản sự đến một bộ phận. Quản sự Lý, người biết xử sự nhất được phân vào bộ phận sinh sản; quản sự Lưu, người trầm tính ít nói được phân vào bộ phận an ninh; Tạ quản sự, người keo kiệt bủn xỉn được phân vào bộ phận tài vụ; quản sự Lôi, người không quá thân với ai được phân vào phòng tổng hợp.

Bộ mặt lúc vừa nghe xong của bốn vị quản sự đã diễn tả xuất sắc cho Tô Thu Duyên biết thế nào là gương mặt đầy mờ mịt, chẳng biết phải làm thế nào cũng chẳng còn thiết sống nữa.

Dù vậy Tô Thu Duyên vẫn chẳng mấy để ý, vẫn kêu Tạ Ngang tiếp tục tuyên bố phương pháp quản lý mới.

“Bốn bộ phận kia vẫn phải thiết lập thêm vài chức vụ nữa. Lấy ví dụ như bộ phận sản xuất cần phải thành lập một số đội sản xuất, thì trong đó tổ trưởng sẽ do các tu sĩ đảm nhiệm, còn phó tổ trưởng sẽ do phàm nhân phụ trách.”

“Hoặc nếu bộ an ninh phải thành lập tổ cứu viện, thì thành viên của tổ đội sẽ do các tu sĩ có kinh nghiệm cứu viện phong phú đảm nhiệm.”

“Bộ phận tài vụ và phòng tổng hợp tạm thời không cần thiết lập lại cơ cấu, nhưng người đảm nhận chức vụ quan trọng bắt buộc phải biết chữ và rành rỏi tính toán.”

Ngoài những thay đổi mặt nổi về nhân sự, Tô Thu Duyên còn viết một số quy định mới về vấn đề quản lý Thanh quặng.

Nào là thời gian đi làm mỗi ngày, thời gian nghỉ trưa, các quy định buộc phải tuân thủ khi đào quặng…

Hơn hai canh giờ sau, bốn vị quản sự lần đầu tiên cảm thấy đầu của mình không đủ lớn để chứa.

May sao Tô Thu Duyên có tính tới tình huống này của bọn họ nên cho bọn họ thời gian hai ngày để từ từ tiêu hóa thông tin.

“Hai ngày này, các ngươi ngoài việc tổ chức đội ngũ của mình ra thì còn phải cho người đi tuyên truyền quy tắc mới của mạch khoáng cho mọi người ở đó đều biết, nhớ rằng phải là tất cả mọi người đều biết được mới được.”

“Đối với nhân viên mỗi bộ phận…” Tô Thu Duyên nhìn về phía Tạ Ngang: “Ngươi giúp bọn hắn lựa chọn. Nhưng mà có một vấn đề nho nhỏ thế này, đó là hiện tại tất cả mọi người đều là nhân viên thực tập. Một tháng sau, ta sẽ rà xét từ trên xuống dưới, tùy vào biểu hiện của mỗi người mà ta sẽ cân nhắc xem có nên giữ người đó ở lại chức vị này hay không.”

“Trừ việc này ra, các việc khác các ngươi cứ thương lượng với nhau rồi báo cáo đãi ngộ đối với mỗi nhân viên về cho ta, chỉ cần ta phê duyệt thì có thể áp dụng ngay lập tức.”

Thứ gọi là đãi ngộ ấy, thực chất là lượng lương thực có thể ăn mỗi ngày nhiều ít bao nhiêu, vải vóc và vật tư sinh hoạt linh tinh mỗi tháng có thể nhận ít nhiều bao nhiêu.

Thời điểm này cả Thanh Châu chẳng có lấy một sản nghiệp nào khác, chỉ có duy nhất một khu vực khai thác mỏ. Vì vậy mọi đãi ngộ cũng chỉ có thể quyết định dựa trên những cống hiến ở mạch khoáng.

“Về phần quặng mỏ mới, trong hai ngày tất cả mọi người không cần xuống quặng làm việc. Trước mắt chỉ cần đi tìm quặng mỏ mới, cố hết sức tìm ra thêm một vài quặng. Chỉ cần có đủ linh thạch là chúng ta có thể tìm Thiên Nguyên tông để đổi lương thực và vật tư rồi.”

Nghe đến việc đổi lương thực và vật tư, bốn vị quản sự chợt giật mình, sau đó gạt phăng hết những oán giận trrong sang một bên rồi dập đầu nói ngay: “Xin tuân theo mệnh lệnh của thành chủ.”

Tạ Ngang thấy bọn họ đều đi hết rồi mới vòng vo hỏi Tô Thu Duyên sao lại muốn tổ chức mạch khoáng.

Tô Thu Duyên chẳng muốn giấu gì ông, nhưng đáp án y đưa ra là đáp án có cho linh thạch ông cũng không dám ngờ tới.

“Bởi vì ta đã phát hiện ra mạch khoáng mới, cho nên trước khi bắt đầu khai thác cần phải tổ chức lại khu vực khai thác mỏ.”

Có điều là còn chưa rõ mạch khoáng mới nằm ở nơi đâu thôi, Tô Thu Duyên tự nhủ thầm trong lòng.

Cứ như mới nói một câu “Hôm nay thời tiết cũng đẹp nè”, y đứng dậy chuẩn bị về phòng đi ngủ.

Buổi tối y còn phải điều khiển trận pháp nên việc đảm bảo giấc ngủ xế thật ngon là cần thiết.

Trong khi Tạ Ngang lại bị nện đến choáng váng bởi những lời này.

Ông mới vừa nghe được cái gì cơ?

Mạch khoáng mới?!

Không phải là quặng mỏ, là mạch khoáng!

Tức là, ngoài thanh quặng ra, còn có cả mạch khoáng mới?!

Ông kinh hãi đến độ không thể giữ nổi biểu cảm luôn đứng đắn của mình.

“Thành chủ, ngài nói, ngài nói là vẫn còn mạch khoáng mới?!” Ông kiềm lòng được phải xác nhận lại lần nữa.

Tô Thu Duyên gật đầu.

Tạ Ngang đỏ bừng cả mặt, ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng trở nên rạng ngời hơn: “Thế, thế…”

Thế mà trong khoảng thời gian ngắn, hắn chẳng biết nói gì để thể hiện sự hưng phấn của mình lúc này.

Giống như khi người ta sắp chết đói đến nơi mà phát hiện nhà mình còn cất giấu lương thực thừa vậy, kích động đến không nói nên lời.

Tô Thu Duyên nói: “Chuyện này chỉ có ông và ta biết.”

Lời vừa dứt, y lập tức kêu Tạ Ngang lui xuống dưới. Ông gắng sức đè nén sự kích động trào dâng trong mình rồi nói: “Xin thành chủ yên lòng. Bí mật này tuyệt đối sẽ trong bao giờ thốt ra từ miệng ta.”

Đây là thứ có ảnh hưởng đến sự tồn vong của Thanh Châu thành đó!

Trong chốc lát Tạ Ngang cảm nhận được trọng tránh đè nặng lên đôi vai.

Tô Thu Duyên thấy thế bèn gật đầu, chỉ cần có người tiêm máu gà (*) là ổn rồi.

(*) Ý chỉ người nhiệt huyết, làm việc công xuất 200%. Có thể hiểu là uống nước tăng lực nha các tỷ muội 

Như vậy thì thành chủ là y đây mới có thể tiếp tục cá mặn chớ.