Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 417




Đông hải có yêu, Nam Hải ra ma.

Ở đại lục lưu truyền rất rộng một câu nói, cơ hồ ngay cả tiểu hài tử ba tử cũng nói được.

Đông hái yêu, Nam Hải ma, chính là mầm họa của Nam Man Chỉ Địa từ thời thượng cổ đến bây giờ.

Đông Hải Yêu Tộc trên bờ, thiên hạ lộn xộn; Nam. Hải Ma tộc xuất thế, đại lục lâm nạn.

Cùng Đông hải yêu so sánh, Nam Hải ma càng thêm đáng sợ, mỗi lần ma chúng xuất thế tất nhiên sẽ dẫn tới máu huyết trùng thiên, sinh linh đõ than.

Ở trong mắt các thế lực lớn của đại lục, Nam Hải ma luôn luôn là một cấm kị, thời điểm thiên hạ thái bình không ai muốn nhắc đến.

"Ca ca, Thiên Lan ra ma, tai tinh xuất hiện, tất có đại ma làm ra tai họa."

Gương mặt Vân Tưởng Quân cứng lại, hô hấp cũng đồn dập không thở được, nghĩ đến một ít truyền thuyết đáng sợ, thân thể mềm mại run rẩy một chút.

Bình thường, ở sâu trong rãnh Nam Hải cũng có ma chúng chạy đến tạo ra tai họa cho các vùng xung quanh ven biển, nhưng cũng là một chút trò đùa trẻ con, nhân loại ở bên trong đại lục cũng không để ý.

Tỷ như Tăn gia ở bờ biển Nam Hải Lan Lăng quốc. hằng năm đều xuất ra võ lực đàn áp một ít ma chúng chạy ra từ rãnh Nam Hải. Nhưng những thứ này cũng chỉ là trò trẻ con, không thể không bình thường hơn được, đối với đại lục mà nói thì không ảnh hưởng gì mấy.

Ma tai chân chính, không phải một hai ma chủng chạy đến từ rãnh Nam Hải, mà là toàn bộ Nam Hải đều hóa thành Ma Vực, nước biển hóa thành màu đen, vô cùng vô tận ma chủng và ma thú hiển thế từ đáy biển, xông tới đại lục vô cùng vô tận.


Mỗi một lần đại ma tai xuất hiện đều sẽ náo loạn thiên hạ, toàn bộ đại lục đều sẽ bị huyết tẩy, một ít thế lực cổ lão truyền thừa tới bây giờ cũng vì vậy mà hủy diệt. Trên thực tế thì thánh quốc và cổ quốc tồn tại trên đại lục khi trước khá nhiều, nhưng trước ma tai lần lượt đến thì những cổ quốc và thánh quốc này cũng bị hủy diệt, hóa thành bụi băm lịch sử.

Trong mắt Vân Tưởng Quân cùng Vân Phong Dật vẻ lo âu, phiền muộn khó tả.

Căn cứ lịch sử ghỉ chép, Thiên Lan ra ma, tai tỉnh hiển hiện, tất có thứ lộn xộn buông xuống nhân gian.

Lời ấy luôn luôn không phải là giả, lịch sử luôn luôn rất kinh người, bởi vì bên trong Thiên Lan di tích xuất hiện tung tích của ma chủng, rất nhanh ở trên đại lục cũng sẽ cónma tai bùng nổ, chưa bao giờ có một lần ngoại lệ nào.

Cho nên, Thiên Lan ra ma, chính là dấu hiệu ma tai sắp xây ra ở thế gian.

Lần Thiên Lan ra ma gần nhất là hơn 3,600 năm trước.

Vân Tưởng Quân nhịn không được mà liếc qua TịchThiên Dạ, trong đôi mắt có một tia phức tạp.

Cái gọi là thiên hạ loạn, thì anh hùng ra. Bên trong thời đại một đại ma tai buông xuống, chính là thời đại mà Học Viện Trường Thương bộc lộ tiềm năng.

Tại thời đại kia, thiên tài bối xuất, cường giả như mây, nhưng chỉ có Thuỷ Tổ Học Viện TrườngThương độc lĩnh phong tao, lực áp quần hùng, đối kháng ma tai lập ra công huân bất thế.

Học Viện Trường Thương Thuỷ Tổ cũng từng tới Thiên Lan di tích, đồng dạng đột phá đến Thiên Tôn chỉ cảnh, thiên phú kinh diễm thiên hạ, toàn bộ đại lục không ai sánh bằng, nhấc lên sóng gió bên trong Thiên Lan di tích.

Tịch Thiên Dạ bây giờ cũng chính là như thế sao? Mà thiên phú của hẳn còn ăn đứt vị Thủy Tổ kia.


Chí Tôn chỉ cảnh, đây chính là tồn tại vô thượng từ trước đến nay của đại lục.

"Ta sớm nên nghĩ đến, thiên hạ loạn, anh hùng xuất hiện; rất nhiều người tuyệt thế vô song, trấn áp vạn cổ cũng vì thiên hạ đại loạn mà xuất hiện."

Trong mắt Vân Phong Dật tràn đầy phức tạp, trên mặt thể hiện nỗi sâu khổ, cô đơn.

Hiển nhiên, Tịch Thiên Dạ chính là người vì thời thế mà sinh ra.

Không chỉ hẳn, hai tên Thiên Tôn bên cạnh hẳn cũng thế.

Ở trong lịch sử thì mỗi lần Thiên Lan ra ma cũng đều xuất hiện rất nhiều chuyện kinh diễm, tuyệt thế thiên tài hoành hành vạn cổ, bọn họ đều là con cưng của khí vận là thế giới pháp tắc cảm ứng được thế gian có đại họa mà ra tay ứng cứu.

Đáng tiếc trong đám con cưng của khí vận lại không có hẳn, nhưng trong lịch sử thì bình thường mà người con cưng của khí vận đều có thể tu thành Thiên Tôn cảnh.

Trong nháy mắt thì ánh mắt của Vận Tưởng Quân cùng Vân Phong Dật nhìn về phía Tịch Thiên Dạ đã có chút khác biệt, ý nghĩa của con cưng khí vận của đại lục đã làm nên sự khác biệt về thân phận cúa Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, hẳn không đi xem chân trời ma vân, chỉ là nhìn sâu trong hư không, trong đôi mắt có một tỉa suy tư.

Mọi người ở đây khiếp sợ trong chốc lát, chân trời ma vân kia đã càng ngày càng gần, hiển nhiên đang cấp tốc phi độn tới hướng của bọn hắn.

“Tịch Thiên Dạ, chúng ta chạy mau! Tuyệt đối đừng bị ma chủng quấn lấy, nếu không sẽ hết sức phiền phức.”


Vân Phong Dật hoảng sợ nói, chân trời ma vân kia có khí thế bàng bạc kinh khủng như thế, ma chủng đến chắc chắn sẽ hết sức đáng sợ.

Nhân loại gặp gỡ ma chủng bình thường chỉ có ba khả năng: Chính mình chết, giết chết ma chúng hoặc là chạy trốn.

Tịch Thiên Dạ giống như không có nghe thấy lời 'Vân Phong Dật nói, vẫn đứng tại chỗ như cũ, tầm mắt nhìn hư không, căn bản không để ý tới đoàn ma vân đang phi tới kia.

Vân Phong Dật cùng Vân Tưởng Quân đang vô cùng sốt ruột, đang giãy như gà mắc đẻ.

Từ khí thế của đoàn ma vân kia mà suy đoán ra, ít nhất đều là ma chủng cấp độ thượng vị cảnh Thánh Nhân, ở tình huống cùng cảnh giới thì lực lượng tổng hợp của ma chủng cao hơn nhiều, sức chiến đấu của mỗi cá thể bọn hẳn cao hơn nhiều nhân loại.

Tịch Thiên Dạ có lẽ không e ngại, nhưng bọn hẳn thì không?

Nếu tới hơn mấy ma chủng, Tịch Thiên Dạ căn bản không cần để ý tới bọn hẳn.

Mà hai người ở bên cạnh Tịch Thiên Dạ cũng không tiện rời đi, chỉ có thể thấy nước tới mà không thể nhảy.

Ma khí bao phủ chân trời, liên tục tràn đến, nháy mắt đoàn ma vân kia đã bao trùm chung quanh chỗ bọn hẳn, toàn bộ trời đất đều mờ đi, dường như trong khoảnh khắc từ ban ngày bước vào đêm tối.

Lúc này huynh muội Vân Thị mới phát hiện. Bên trong đoàn ma vân đó không phái ma chủng, mà là một đầu ma thú khổng lồ.

Con ma thú kia ẩn giấu ở trong ma vân, thôn vân thổ vụ, không cách nào biết được rốt cuộc nó lớn bao nhiêu, vẻn vẹn một cái đầu lâu nhô ra bên ngoài ma vân đã cao mấy trắm mét, cái đầu kia vô cùng dữ tợn, phía trên rất nhiều vảy lân màu đen và gai ngược, con ngươi lập loè yêu dị hồng quang.

“Con ma thú kia đang đuổi người!"


Vân Tưởng Quân và Vân Phong Dật nhanh chóng phát hiện, phía trước đoàn ma vân kia, có một đoàn ánh sáng trắng đang bay một cách hoảng hốt, vô cùng chật vật, không ngừng tránh né công kích của con ma thú kia.

Trong chùm sáng trắng có ba người, một lão nhân râu tóc bạc trắng và hai người trẻ tuổi.

Bọn hẳn đều mặc áo bào màu bạc, bên trên thêu từng tầng mây màu vàng cùng với một cái tháp cao.

"Là người của Đan Minh."

Hai người liếc mắt liền nhận ra, ba người bị ma thú điên cưỡng đuổi theo kia, chính là tu sĩ của Đan Minh.

“Mấy vị thất thần làm gì, còn không mau trốn đi.”

Lão nhân tóc trằng trong chùm sáng cũng phát hiện phía trước có mấy người trẻ tuổi đang ngây ngốc đứng nhìn bèn lên tiếng nhắc nhở.

Chỉ là Mấy người trẻ tuổi mà thôi, đến lúc ma thú đi ngang qua bọn họ, chúng chỉ cần tùy tiện thở một cái là có thể thổi chết bọn họ.

Hiển nhiên là Đám người của Đan Minh không tin mấy người trẻ tuổi kia có thể trở thành cứu tinh của bọn hắn, chỉ cần đừng chết oan uống đã là may mắn.

“Tịch Thiên Dạ, chúng ta đi thôi”

Vân Tưởng Quân nhịn không được kéo ống tay áo Tịch Thiên Dạ

Mục tiêu của Con ma thú kia không phải bọn hẳn, nếu bây giờ họ trốn ngay thì vẫn còn kịp.

Bình thường, ma thú xuất thế đều là kết bè kết ai biết còn có con ma thú nào khác chạy tới đây hay không.