Những liệp thủ giả sinh sống trong Vân Mãng sơn mạch đều không phải hạng người bình thường, tu vi thấp nhất cũng là Tôn cảnh, nếu tu sĩ Thiên cảnh hoặc là Tông cảnh đến đây sợ là không dám đi ra khỏi Vân Hoang Liệp Giả thành.
Dù sao thì trong Vân Mãng sơn mạch cũng hung hiểm vô cùng, căn bản không phải Thiên cảnh và Tông cảnh có khả năng tiếp nhận.
Cho nên phàm là những người sinh hoạt trong Vân Hoang Liệt Giả thành đều có tu vi không thấp, chỗ này xưng là căn cứ cấp cao cũng không đủ để miêu tả.
Hướng Thiên Huân đến từ Lan Lăng quốc nên nàng tương đối rõ ràng những tình huống sinh hoạt ở tầng chót, trong những tiểu quốc vắng vẻ, Thiên cảnh tu sĩ chính là cao thủ, Tôn giả càng là tồn tại cao cao tại thượng, những người trong Vân Hoang Liệp Giả thành hoàn toàn không cần sinh sống trong hoàn cảnh ác liệt như này, nếu như tiến về những tiểu quốc kia nói không chừng có thể trải qua cuộc sống vô cùng tôn quý.
Trương Huân Y nghe vậy mỉm cười, đáp lại. "Bởi vì họ không cam lòng rơi lại phía sau, trong lòng có cỗ ngạo khí lăng vân."
Hướng Thiên Huân hơi sững sờ, trong mắt có chút giật mình, chẳng biết vì sao trong lòng bỗng có chút trầm mặc lại.
Nàng không phải cũng che giấu một cỗ ngạo khí lăng vân trong người, muốn đạp lên chín tầng trời, hùng tâm không cam lòng tụt lại phía sau sao?
Chỉ là so sánh với những người trong Vân Hoang Liệt Giả thành thì sự nỗ lực của nàng quá nhỏ bé, còn không thể nói là cố gắng.
Khó trách nhiều năm như vậy mà nàng vẫn không thể đột phá Đại Thánh, hóa ra nguyên nhân thực sự chính là nàng.
Trương Huân Y nhìn về Hướng Thiên Huân, khẽ mỉm cười.
"Thiên Huân sư muội, ngươi không cần nghĩ nhiều, ngươi cũng đã rất cố gắng, mà thiên tư còn thông minh, đột phá Đại Thánh chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
"Đúng đấy Thiên Huân sư muội, tốc độ tu luyện của ngươi ở Kiếm Đế cung đã thuộc về tốp những người nhanh nhất, nếu như còn nhanh hơn nữa thì mặt mũi sư huynh biết ném đi đâu đây."
Lâm Anh Hán không biết phải nói gì.
Trong tam đại thủ tịch của Kiếm Đế cung, tu vi của hắn thấp nhất, bât giờ mới chỉ là Thánh Nhân viên mãn mà thôi.
Mà khi Hướng Thiên Huân gia nhập Kiếm Đế cung mới chỉ là một Thiên cảnh tu sĩ nho nhỏ, khi đó hắn đã thành Thánh, trong mắt hắn căn bản không đáng nhắc tới.
Nhưng bây giờ mới vẻn vẹn trăm năm trôi qua mà tu vi của Hướng Thiên Huân đã đuổi kịp hắn, thậm chí có trưởng bối của Kiếm Đế cung suy đoán rất có thể Hướng Thiên Huân sẽ đột phá Đại Thánh trước hẳn, trở thành người tu luyện nhanh nhất trong Kiếm Đế cung từ trước đến nay.
Thành tựu như thế mà còn có gì không vừa lòng chứ? Đợi thêm một thời gian nữa thù vị trí đệ nhất thủ tịch sợ là sẽ rơi vào tay Hướng Thiên Huân.
Những đệ tử Kiếm Đế cung khác cũng tràn đẩy cảm khái, những năm nay chính bọn họ tận mắt chứng kiến Hướng Thiên Huân từng bước quật khởi, thậm chí được các trưởng bối của Kiếm Đế cung sủng ái.
Mà nghe nói năm đó nàng trong Thiên Lan di tích từng đạt được kiếm tu thượng cổ truyền thừa, truyền thừa đó thâm sâu huyền diệu vô cùng, thậm chí còn mạnh hơn kiếm điển trấn tông của Kiếm Đế cung, dù là Kiếm Đế cung chủ cũng coi Hướng Thiên Huân như hòn ngọc quý trên tay, chưa từng keo kiệt tài nguyên tu luyện đối với nàng.
"Các sư huynh sư tỷ quá khen rồi, thiên phú của Thiên Huân cũng chỉ bình thường mà thôi."
Hướng Thiên Huân cười nhạt một tiếng, không nói gì nữa, chỉ có chính nàng rõ ràng nhất lời này không phải giả, so sánh với người kia thì thiên phú của nàng căn bản không đáng nhắc tới.
Mặc dù người kia đã biến mất hơn trăm năm nay, thậm chí có khả năng sẽ Vĩnh viễn không xuất hiện nữa, nhưng nàng trong những năm nay vẫn luôn cố gắng đuổi theo bước chân của người kia, muốn trở nên giống như Trường Thương viện trưởng — Cố Khinh Yên năm đó, có thể kề vai chiến đấu bên hắn.
Chỉ là cố gắng hơn trăm năm, nàng vẫn không làm được. Thành tựu hiện tại của mình vẫn kém quá xa người kia trăm năm trước.
Đám người của Kiếm Đế cung tự nhiên không biết trong lòng Hướng Thiên Huân đang nghì gì, trêu chọc một phen liền đặt hết sự chú ý vào Vân Hoang Liệp Giả thành.
Bôn ba trong Vân Mãng sơn mạch nhiều ngày như thế khiến vật tư trên người cũng tương đối thiếu thốn, cần bổ sung lại trong Vân Hoang Liệt Giả thành.
Quy mô của Vân Hoang Liệp Giả thành không nhỏ, dù sao có rất nhiều tu sĩ cấp cao hội tụ ở đây, dù không cách nào so sánh với Cự Quy thánh thành nhưng cũng không thua kém những thánh thành phổ thông, mà cao thủ trong Vân Hoang Liệt Giả thành còn nhiều như kiến, ai cũng không biết được đến cùng có bao nhiêu †ồn tại cường đại tuyệt thế đang ẩn giấu ở đây, dù là những môn nhân đệ tử của các đại thế lực cũng không dám cao điệu quá mức ở đây.
Đoàn người của Tịch Thiên Dạ dễ dàng đi vào trong thành, không cần kiểm tra gì hết, cũng không phải giao nộp phí tổn nào.
Vừa bước vào trong liền có thể cảm nhận được điều khác biệt của Vân Hoang Liệt Giả thành, trên đường cơ bản đều là nam nhân tản ra khí tức lạnh lùng, hiếm khi trông thấy nữ nhân và tiểu hài, dù có nữ nhân đi qua cũng đều có tu vi cao thâm, tản ra khí tức cường đại khiến người khác không dám tùy tiện trêu chọc.
"Nhiếp huynh, ngươi có biết đường trong Vân Hoang Liệt Giả thành không? Nếu không thì đi cùng với chúng ta đi?"
Trương Huân Y mời Tịch Thiên Dạ. "Không cần đâu, mình ta tùy tiện xem xét xung quanh cũng được."
Tịch Thiên Dạ lại là lắc đầu, cùng đoàn người Kiếm Đế cung chung một chỗ luôn có chỗ bất tiện.
Trương Huân Y thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, bất quá cũng không trực tiếp mời nữa.
"Đã như vậy liền chúc tu vi Nhiếp huynh tăng cao, mọi chuyện thuận lợi, nếu hữu duyên thì chúng ta sẽ gặp lại. À, Nhiếp huynh nên cẩn thận một chút, mặc thù Huân Y biết huynh cường đại, nhưng Vân Hoang Liệp Giả thành có chút bất phàm, không ít lão quái vật ẩn cư ở đây không ra, thậm chí có một chú tồn tại cấm kị."
Thần sắc của Trương Huân Y nghiêm túc nhắc nhở Tịch Thiên Dạ.
Vân Hoang Liệt Giả thành có thể sừng sững vạn năm không đổ tự nhiên sẽ không đơn giản như bề ngoài.
Nghe nói rất nhiều tồn tại đại hung đại ác bị truy nã trên đại lục đang ẩn cư ở đây.
Bề ngoài thì có vẻ như Vân Hoang Liệt Giả thành được một đám liệp yêu giả hung lệ cường đại tụ tập nên, nhưng đây chỉ là một phần mà thôi, người chỉ phối chân chính của Vân Hoang Liệt Giả thành chính là những lão quái vật mai danh ẩn tích ở đây, vũng nước đục ở đây rất sâu, thậm chí truyền thuyết rằng còn có Đế giả vô thượng ẩn cư chỗ này.
"Đa tạ đã nhắc nhở."
Tịch Thiên Dạ khế gật đầu.
Trương Huân Y thấy ý của Tịch Thiên Dạ đã quyết, cũng không dài dòng nữa, mang theo đệ tử của Kiếm Đế cung rời đi.
Tịch Thiên Dạ tìm một khách sạn trong Vân Hoang Liệt Giả thành tạm cư, trong thành cũng không phải tất cả mọi người đều sống cố định ở đây, thực tế là phần lớn đều chỉ là người ngoài đến tạm nghỉ mấy ngày, cho nên việc tìm khách sạn cũng tương đối dễ dàng.
"Thế mà không cùng đám người Kiếm Đế cung ở chung một chỗ, chẳng lẽ hắn không phải người của Kiếm Đế cung?”
Tiêu Trường Vũ đứng ở trước cửa sổ của một khách sạn khác, chỗ hắn đứng vừa vặn có thể nhìn thấy khách sạn của Tịch Thiên Dạ.
Cũng không phải bọn hắn cố ý theo dõi người của Kiếm Đế cung, mà là bọn hắn cũng vừa vặn cần trở về tiếp tế, ngoài ý muốn trông thấy người của Kiếm Đế cung ngoài cửa thành thôi.
Vốn là cũng không có gì, dù sao phần lớn những tu sĩ và tông môn đến Vân Mãng sơn mạch để săn tìm Kim T¡ La Hoàng Điểu đều sẽ đến Vân Hoang Liệt Giả thành để nghỉ ngơi và bổ sung vật tư.
Chẳng qua khi hắn thấy không gian tu sĩ thần bí kia thế mà lại mỗi người một ngả với Kiếm Đế cung thì lập tức phát giác tình huống khác biệt so với trong tưởng tượng của hẳn.