Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 884: Công Tử Bột




Chương 884

Thủy Tương cung- quán rượu xa hoa nhất Xương Trạch thành, có thể so với Thiên Bảo các của Nam Man đại lục, đều là khu vực hoạt động của tầng lớp thượng lưu.

Đoàn người Tịch Thiên Dạ tạm thời ở tại Thủy Tương cung.

Còn Tất Khánh cùng huyết ảnh nhân liền khởi hành trở về căn cứ Khang vương phục mệnh. Đồng thời đưa tin Hàm Hương công chúa trở về Thu Cách Nhã đại bình nguyên.

Thủy Tương cung chín mươi chín tầng chí tôn, Tịch Thiên Dạ nam trên ban công nhìn chân trời tà dương.

Bên chân của hắn có ba con vật đang nằm, một con mèo lông đỏ toàn thân, 1 con rùa đen màu xanh sẵm bé bằng bàn tay, con thứ 3 có chút quái lạ, chính là một con hổ có ba đầu.

"Tiên sinh, ta tên Dư Lan Vị, thị nữ chuyên viên của ngài."

Một nữ tử dáng người cao gầy, tướng mạo xuất chúng đi tới sau lưng Tịch Thiên Dạ khom người nói.

Phòng cao cấp nhất ở Thủy Tương có thị nữ phục vụ riêng biệt, hơn nữa tướng mạo đều xuất chúng, vả lại còn là xử nữ.

Sự tồn tại của các nàng không cần nói cũng biết là để làm gì.

Có người nói chuyên viên thị nữa ở Thủy Tương cung chí tôn phòng một đời chỉ có thể hầu hạ một người khách, một khi không còn là xử nử vĩnh viễn không thể trở thành chuyên viên thị nữ của phòng chí tôn. Do quy định nghiêm ngặt như thế nên nhiều tầng lớp thượng lưu đổ xô tới đây, coi Thủy Tương cung là nơi sinh hoạt cùng với mỹ nữ.

"Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi, có dặn dò gì ta sẽ gọi ngươi."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.

Dư Lan Vi nghe vậy khom lưng cúi chào rồi xoay người rời đi.

"Chủ nhân, vì sao chúng ta không trực tiếp đánh Xương Trạch thành, trong thành này bảo vật vô số, quả thực chính là một bảo tàng khổng lồ."

Hổ Tam Âm trong tròng mắt tràn đầy tham lam nói.

Của cải Trụ Sơn bộ lạc cướp bóc từ Thu Cách Nhã đại bình nguyên phần lớn đều sẽ vận chuyển đến đây rồi mới chở đi.

Nếu là bọn họ đánh Xương Trạch thành, nghĩ đến những của cải quý báu kia cũng làm hắn kích động.

"Xương Trạch thành!"

Tịch Thiên Dạ nghe vậy cười lạnh, thản nhiên nói:

"Thành này ở đây, chạy không thoát."

"Chẳng lẽ chủ nhân chuẩn bị động thủ?"

Hổ Tam Âm ánh mắt sáng lên.

Nếu Tịch Thiên Dạ cũng suy nghĩ như hắn, vậy thì không thể tốt hơn.

"Tất nhiên sẽ động thủ nhưng không phải hiện tại."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lắc đầu nói.

"Vậy lúc nào thì động thủ."

Hổ Tam Âm sững sờ, chẳng lẽ tấn công Xương Trạch thành còn muốn chọn ngày.

"Sau khi Trụ Sơn bộ lạc vận chuyển tài nguyên đến Xương Trạch thành."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Nếu muốn đánh cướp Xương Trạch thành dĩ nhiên là muốn đánh cướp những thứ tốt nhất, nếu là bọn họ đánh sớm thì những tài nguyên kia sẽ không vận chuyển đến Xương Trạch thành nữa.

"Sao ngươi biết thời gian vận chuyển tài nguyên ư?"

Hổ Tam Âm ngạc nhiên hỏi.

Tịch Thiên Dạ khẽ mỉm cười, không hề trả lời Hổ Tam Âm mà thể hiện, dáng vẻ như đã biết hết từ trước.

Hổ Tam Âm càng thêm hưng phấn, không biết tu vi linh hồn của Tịch Thiên Dạ quỷ thần khó lường hay là hắn nghe trộm được nhưng nếu như có thể nắm giữ thời gian vận chuyển tài nguyên tới đây là rất có lợi.

Trụ Sơn bộ lạc thừa dịp Thu Cách Nhã đại bình nguyên hỗn loạn, mỗi ngày đều cướp bóc ở đây.

Bọn họ tập trung của cải cướp đoạt vào một chỗ sau đó thống nhất vận chuyển đến Xương Trạch thành theo đường thủy.

Những của cải Trụ Sơn bộ lạc cướp đoạt mấy tháng nay nhiều không kể xiêt.

Nhưng người bình thường không biết thời gian và con đường vận chuyển, cho dù thành chủ Xương Trạch thành cũng không thể biết được, đây là tin tức tuyệt mật.

"Không cần quá lâu, đợi thêm ba ngày liền có thể."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.

Tô Hàm Hương và Tần Tâm Duyệt từ trong phòng đi ra, chuẩn bị đi tới phòng Tịch Thiên Dạ.

Nhưng mà trên đường lại bị một công tử bột ngăn cản.

"Nha, thật là một mỹ nhân tinh xảo, bản công tử thu thập nhiều nữ nô ở Thu Cách Nhã đại bình nguyên nhiều như vậy nhưng cũng không đẹp được như các ngươi."

Thanh niên ngăn cản trước mặt Tô Hàm Hương và Tần Tâm Duyệt, ngôn ngữ cùng thái độ rất tùy tiện.

Tô Hàm Hương mang theo khăn che mặt nên thanh niên kia không nhìn ra, nhưng Tần Tâm Duyệt cũng là một đại mỹ nữ bởi vì quanh năm ở trong quân chinh chiến nên có một luồng nhuệ khí cùng anh khí mà cô gái tầm thường không có. Hai người đi trên đường làm người khác chú ý cũng không có gì lạ.

"Cút!"

Trong mắt Tần Tâm Duyệt lóe qua một tia lạnh lẽo, không khí chung quanh trong nháy mắt giảm xuống, như chí hàn đông.

"Ơ! Rất mạnh mẽ, bản công tử yêu thích."

Thanh niên kia bị sát khí Tần Tâm Duyệt bao phủ lại, không chỉ không sợ hãi, trái lại càng là cảm thấy hứng thú.

"Muốn chết."

Tần Tâm Duyệt liền rút kiếm ra chĩa về phía cổ thanh niên kia

Keng!

Nhưng mà không rơi vào thanh niên kia mà bị một ông già sau lưng thanh niên kia cản lại.

Thân thể Tần Tâm Duyệt run lên lui bốn, năm bước mới đứng vững.

"Thiên vương!"

Tần Tâm Duyệt nghiêm nghị nhìn ông lão áo đen trước mặt, người này không lộ ra ngoai nhưng chính là mot tên thiên vương.

Tô Hàm Hương cũng ngây người, thiên vương lúc nào lại rẻ như thế, tùy tiện đi ra dạo một vòng liền có thể tình cờ gặp.

Bất quá hiện tại vị trí địa lý Xương Trạch thành tương đối đặc thù, nhân vật nào cũng có thể tồn tại, có the noi ngư long hỗn tạp, vang thau lẫn lộn, lén lút ẩn giấu đi lượng lớn cao thủ tuyệt thế cũng không kỳ quái.

"Chuẩn thiên vương cảnh!"

Tô Hàm Hương kinh ngạc về sự tôn tại của thiên vương, còn ông lão mặc áo đen kinh ngạc nhìn Tần Tâm Duyệt, thiên chi kiêu nữ trẻ tuổi như vậy dù phóng tầm mắt toàn bộ đại lục sợ là cũng không có bao nhiêu.

Ông lão mặc áo đen nhàn nhạt nói, lấy thân phận công tử nhà bọn họ, thành chủ Xương Trạch thành cũng kính nể ba phân, bắt hai người phụ nữ thì ai dám quản bọn họ?

"Lời ấy sai rồi, tuyệt thế mỹ nhân là để chinh phục và thương yêu, làm sao có thể đánh đây."

Thanh niên kia lắc đầu không đồng ý để ông lão mặc áo đen trực tiếp bắt người mà nhìn Tần Tâm Duyệt nói:

"Tiểu mỹ nhân, bản công tử trước tiên đi làm chính sự, sau khi xong sẽ tới tìm ngươi chơi."