Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 912: Máu Chạm Máu




Chương 912

Không ít người đều nhìn nhau, trong mắt có chút ngạc nhiên ...

Chẳng lẽ mười chiếc thiên không chiến hạm kia chính là viện quân mà Tịch Thiên Dạ bọn họ tìm đến? Hoặc nói ban đầu đã cập bến ở bến cảng chờ lệnh bất cứ lúc nào.

"Bọn hắn lại có viện quân, xem ra quả nhiên có chuẩn bị mà đến."

Trương Cát Tượng bất ngờ nhìn lên bầu trời, đã không ngờ cũng nằm trong dự liệu.

Giống Tịch Thiên Dạ bọn họ mạnh mẽ như vậy, nếu dám cướp bóc Xương Trạch thành, rõ ràng sẽ không làm chuyện không chắc chắn.

Nhưng bọn hắn ỷ vào cái gì? Chẳng lẽ chỉ dựa vào mười chiếc thiên không chiến hạm sao!

Trương Cát Tượng cảm thấy kỳ quái cau mày, nhìn bên ngoài mười chiếc thiên không chiến hạm rõ ràng không có cách nào chống lại trăm vạn đại quân tinh nhuệ.

"Thú vị, còn có viện quân xuất hiện."

Giang Hoài Nguyệt cười nhạt một tiếng, trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra, ít nhất trước mắt còn có thể xem Tịch Thiên Dạ giay dụa một chút.

Không biết mười chiếc cốt thuyền kia chở bao nhiêu binh lực nhưng xem thể tích cốt thuyền thì hiểu, đoán chừng binh lực sẽ không quá nhiều, có thể chứa một hai chục vạn sợ rằng đã quá nhiều rồi.

"Đồng nát sắt vụn cũng dám lái xược ở Xương Trạch thành, chúng tướng sĩ nghe lệnh đánh chúng nổ nát vụn toàn bộ cho bổn hoàng tử."

Đốc Thường hoàng tử lạnh lùng thốt.

Trăm vạn đại quân tinh nhuệ Trụ Sơn bộ lạc trong tay hắn có thể tung hoành Thu Cách Nhã đại bình nguyên không ai dám tranh phong, sao lại sợ một đám dã quân tạp nham không biết xuất hiện trong xó nào.

Đừng nói mười may vạn binh lực nhỏ nhoi, dù cho hơn trăm vạn binh lực hắn cũng không sợ, dù sao trong tay hắn chính là Thánh Giả đại quân.

Ầm ầm ầm ầm ầm ...

Trận công kích của trăm vạn quân lập tức di chuyển mục tiêu, toàn lực oanh kích những cốt thuyền kia.

Lực lượng quân trận cỡ lớn, lúc công kích Tịch Thiên Dạ tụ thành một tốp, lúc công kích cot thuyền lại chia ra thanh mười đồng thoi công kích mười mục tiêu rất linh hoạt đa dạng.

Chỉ thấy mười đạo huyết quang xẹt qua bầu trời, toàn bộ đụng vào phía trên cốt thuyền, chuẩn xác vô cùng.

Cốt thuyền dưới sự công kích của huyết quang lúc này đã vỡ vụn, hóa thành từng đoàn từng đoàn xương vụn rơi xuống đoàn quân.

"Ha ha ha! Một đám đồ chơi đồng nát sắt vụn, không chịu nổi một trận công kích."

Đốc Thường hoàng tử cười ha ha, trong mắt tràn đầy hả giận, chiến đấu đến bây giờ cuối cùng cũng nở mày nở mặt một chút.

Một đám dã quân tạp nham cũng muốn đến tấn công Xương Trạch thành, quả là không biết trời cao đất rộng.

"Kết thúc?"

Trương Cát Tượng có chút ngạc nhiên, cùng lão nô áo xám bên cạnh nhìn nhau.

Lúc những cốt thuyền kia vừa mới ra sân khí thế to lớn hùng vĩ, ai ngờ chỉ là gối thêu hoa, sấm to mưa nhỏ không chịu nổi một trận công kích.

"Không phải chứ! Cái này cũng quá dễ vỡ đi."

Trong lòng Giang Hoài Nguyệt đầy im lặng. Tịch Thiên Dạ dẫn theo một đôi quân phế vật như thế đến công chiếm Xương Trạch thành? Thật không phải là đến làm trò cười hay sao?

Không thể áp chế trăm vạn Thánh Giả đại quân Xương Trạch thành, dù cho sức mạnh cá nhân mạnh hơn thì như thế nào?

Toàn bộ tu sĩ Xương Trạch thành đều có chút ngạc nhiên, dù sao kỳ vọng chênh lệch quá lớn với kết quả.

"Đáng tiếc, ta thậm chí vừa mới cho là bọn họ có thể công chiếm được Xương Trạch thành."

Một chỗ ngóc ngách bên trong thành có một đám người bí mật tụ tập lại một chỗ, len lén quan sát phía ngoài trận đấu. Bọn họ đều là người ẩn nấp sau lưng, không dám quang minh chính đại đứng ra, theo như lời nói của Trụ Sơn bộ lạc thì chính là dư nghiệt Yên Nhạc bộ lạc.

Yên Nhạc hoang bộ đa từng phon vinh hưng thịnh vô cung nen noi hoan toàn bị tiêu diệt thì không thể, một số lệ thuộc vào thế lực Yên Nhạc hoàng bộ vẫn bí mật sống dưới lòng đất, yên lặng tìm kiếm cơ hội vùng lên.

Thật đáng tiếc, người trẻ tuổi làm việc quá lỗ mãng, nếu như biết giấu tài mượn thiên phú của bọn họ đợi một thời gian có thể thật sự có cơ hội chiến thắng Trụ Sơn bộ lạc."

Một lão giả áo tơi nhẹ giọng thở dài, trong đôi mắt đục ngầu có chút bất đắc dĩ cùng vô lực.

Kỳ thật thế lực ngầm của Yên Nhạc hoàng bộ rất nhiều, đám người Tịch Thiên Dạ kia đã được họ xem như là đồng minh.

Dù sao ở trong thành đã cứu viện hoàng loạt tù binh Yên Nhạc hoàng bộ, bây giờ lại cứng rắn đối địch với Đốc Thường hoàng tử, muốn công chiếm Xương Trạch thành, không phải người của Yên Nhạc hoàng bộ sao có thể là những người khác.

Mặc dù đã đoán ra thân phận của đám người Tịch Thiên Dạ kia, nhưng hạ bộ cũ của Yên Nhạc bộ lạc này nấp ở dưới mặt đất không ai đứng ra. Bởi vì theo bọn họ nghĩ thì hành vi của Tịch Thiên Dạ bọn họ thực sự quá lỗ mãng, không khác gì muốn chết.

Xương Trạch thành đã làm một cửa lớn vào Thu Cách Nhã đại bình nguyên, nếu như xâm chiếm tốt như vậy sao lại luôn bị Trụ Sơn bộ lạc khống chế trong tay, hắn chẳng lẽ cho rằng những thế lực khác sẽ không tìm cách sao.

"Làm sao bây giờ?"

Có người lo lắng hỏi.

Bọn họ trong số những người này, thậm chí có một số là tù binh mới vừa được cứu ra mấy ngày nay.

"Không có cách nào, chỉ có thể nhẫn! Với lực lượng của chúng ta ra ngoài có thể làm gì, chịu chết sao?"

Lão giả áo tơi lạnh lùng nói, áp chế một vài người rục rịch xuống.

"Các ngươi lựa chọn như thế nào, Trương mỗ quản không được, nhưng ta nhất định phải ra ngoài, dù như thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn mấy người Tô cô nương bọn họ chết trong tay Trụ Sơn bộ lạc."

Một hảo hán cường tráng đứng dậy, mặt không thay đổi đi ra ngoài. Hai ngày trước hắn vừa mới được Tô Hàm Hương cứu ra, từ tù binh trở thành người tự do.

Có người muốn ngăn cản hắn, nhưng căn bản ngăn không được. Thấy hắn khăng khăng như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng cùng than nhẹ.

Tình huống như thế không ngừng phát sinh, Trong Xương Trạch thành rất nhiều nơi hẻo lánh đều có những chuyện tương tự xảy ra, có hàng loạt thế lực Yên Nhạc hoàng bộ thế lực từ trong bóng tối đứng dậy, chuẩn bị huyết chiến đến cùng với Trụ Sơn bộ lạc.

Trong bọn họ đa số đều là tù binh được Tô Hàm Hương cứu vớt, nhưng cũng có một số ít người của Yên Nhạc hoàng bộ tộc, bởi vì cừu hận, bởi vì nghĩa khí cùng máu nóng trong lòng, từ khu vực an toàn đi ra, một bước kia là đi về phía nguy hiểm cùng cái chết.

"Giết!"

Vài trăm người, mấy ngàn người, mấy vạn người ... Như là thiên hàng kì binh từ trong bóng tối, từ trong góc, từ dưới nền đất ... Từng người từng người liên tiếp chui ra đánh về phía quân sĩ Trụ Sơn bộ lạc. Có số người trong tay thậm chí không có vũ khí, tay không tấc sắt xông tới.

"Một đám nghịch tặc vong quốc ẩn nấp nhiều như vậy, vừa vặn đúng lúc, giết sạch toàn bộ cho bản hoàng tử, loại trừ sạch sẽ toàn bộ dù một tên cũng không để lại."

Đôi mắt Đốc Thường hoang tử có hàn quang lóe lên, sát khí dày đặc nói.


"Giết! Lão tử không sợ chết, có gan liền thì đến lấy mệnh của ta."

"Yên Nhạc hoàng bộ vĩnh không khuất phục, giết chết đám cẩu tặc Trụ Sơn bộ lạc."

"Bản tọa hôm nay không thèm đếm xỉa gì nữa, giết một tên đủ vốn, giết hai tên thì lời, một nhà lão tử đều bị giết sạch, một mình ta sống cũng không có ý nghĩa gì.”

Người đám đứng ra, dường như toàn bộ đều thấy chết không sờn như một đoàn tử sĩ, mặc dù vũ khí trang bị không bằng quân sĩ Trụ Sơn bộ lạc nhưng vẫn cam lòng dang than chien đau không sợ chet, muốn tạo lực cản cùng tổn thất lớn cho đội quân Trụ Sơn bộ lạc.