Tuy không biết tông chủ Lưu Vân tông nợ Mục lão thứ gì nhưng có nợ có trả là chuyện đương nhiên.
Giấy nợ cũng ở đây, lẽ nào vẫn muốn giở trò ư?
"Được, được, thật mạnh dạn." Lạc tông chủ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Tiêu chằm chằm và nói.
Lâm Tiêu: "..."
Là ngươi bị điên, hay là ta điên.
Hắn cảm thấy những lời nói và câu trả lời của mình đều rất bình thường nhưng tại sao phản ứng của Lạc tông chủ lại khác thường như vậy?
“Lâm Tiêu đúng không, ngươi nhìn thấy cái thang kia không?” Lạc tông chủ chỉ vào cái thang cách đó không xa.
"Ta nhìn thấy." Lâm Tiêu nói.
"Ngươi đi lên thử xem, nếu như ngươi có thể vượt qua tất cả đệ tử của Lưu Vân tông ta thì có thể tiếp tục thương lượng về chuyện bí pháp, nếu không, ta chỉ có thể nói với Mục lão, ta không thể làm gì khác được." Giọng Lạc tông chủ phẳng lặng như mặt nước.
Nghe vậy, Lâm Tiêu dán mắt vào bậc thang.
Nhìn những đệ tử Lưu Vân tông này bước từng bước một cách lảo đảo rất khó khăn có thể đoán được trên thang nhất định phải có lực cản rất lớn.
Muốn có được bí pháp còn có cần phải vượt qua khảo nghiệm sao?
Chuyện này thực sự có chút rắc rối.
"Được, Lạc tông chủ, bây giờ ta có thể đi không?"Lâm Tiêu không nghĩ nhiều nữa.
Không phải chỉ là leo cầu thang thôi sao?! Hắn tin rằng mình không kém hơn những người này.
Lạc tông chủ gật đầu, Lâm Tiêu xoay người đi về phía Thiên Thê.
Sau khi Lâm Tiêu đi xuống, các cấp cao khác vội vàng nói:
"Tông chủ, Thiên Lý Đằng Quang Quyết là bảo vật trấn tông của chúng ta vì vậy tuyệt đối không thể đưa nó cho người ngoài."
"Đúng vậy, tông chủ, người này là ai chứ? Ngài còn nói cho hắn một cơ hội?"
"Tông chủ đã từ chối người khác rồi. Một tiểu tử còn chưa đạt tới Luân Hải cảnh, hắn có thể bước bao nhiêu bậc thang chứ."
"Điều ta nghi ngờ nhất chính là, tại sao khẩu vị của người này lại lớn như vậy, tông chủ ngài không tức giận sao?"
"Tông chủ đại nhân, ý của ta là nếu như người này thử thách thành công, ngài thật sự muốn đưa “Thiên Lý Đằng Quang Quyết” cho hắn sao?"
Trước sự ngạc nhiên, nghi ngờ, khó hiểu của các cấp cao, Lạc tông chủ vô cùng bất lực, nhưng dường như có cái gì không thể nói ra được.