Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 110: Nghe cũng có lý đấy




Lâm Tiêu cau mày, vốn dĩ đây là địa bàn nhà người ta, hắn còn có chuyện cần cầu tình vốn không định quan tâm tới mấy kẻ râu ria này.

Nhưng cái phiên bản huyền huyễn cẩu huyết, đúng là không biết nên làm thế nào. Lần này mà không xử lý khẳng định kẻ này sẽ không từ bỏ.

Nói về công phu chửi người, Lâm Tiêu mà nhận số hai thì thế giới này không ai dám nhận số một.

“Xin hỏi, Lưu Vân tông nuôi chó à? Tại sao ta cứ nghe thấy tiếng chó sủa nhỉ?” Lâm Tiêu lớn tiếng hỏi.

Vừa nói xong thì đưa mắt lên nhìn nam tử đen mặt phía trên Thiên Thê.

Chó, đương nhiên cái thế giới huyền huyễn này cũng có. Lại còn được xếp vào hạng động vật cấp thấp của cấp thấp.

Đáng chết, dám chửi hắn là chó.

“Ngươi tiêu đời rồi!! ta không tha cho ngươi đâu!” Nam tử kia truyền âm, sau đó tiếp tục chuyên tâm leo lên Thiên Thê, lòng nghĩ chắc chắn cuộc khiêu chiến kết thúc sẽ báo thù thằng ranh này.

Haha, Lâm Tiêu thầm cười trong lòng, cái loại ngu ngốc này, mắng cho một trận thật sảng khoái. Đợi lúc được đánh hắn một trận cho tâm phục khẩu phục.

Tuy nhiên có một số tình huống làm cho hiệu quả càng thêm phóng đại, vượt qua cả dự tính. Bởi vì câu nói vừa rồi của Lâm Tiêu không phải truyền âm. Cho nên phía dưới bắt đầu có tiếng mắng lại.

“Tên ngoại lai kia nói gì? Lưu Vân tông nuôi cái loại chó cấp thấp lúc nào?”

“Ngươi ngu à! hắn rõ rằng đang chửi chúng ta, mắng chúng ta là chó.”

“Khốn kiếp! thảo nào ta cũng thấy vậy.”

“Tên ngoại lai này kiêu căng quá rồi, hắn nghĩ hắn là ai.”

“Chỉ là một Thể Tu để xem chịu được áp lực lớn bao nhiêu?”

“Đúng vậy, tu vi cũng chỉ là Tụ Linh cảnh viên mãn, còn dám nói chúng ta là chó.”

“Vậy mà dám mắng chúng ta, hắn cứ đợi đấy, có cơ hội ta sẽ xử hắn.”

“Sư huynh Tiêu Minh Triết cố lên, nhất định có thể bỏ xa hắn!”

“Đúng vậy! Tiêu sư huynh cố lên!”

“Cho tên ngoại lai này thấy thực lực Lưu Vân tông chúng ta!”

Một lát sau càng có nhiều người chửi mắng Lâm Tiêu hơn. Cũng nhiều người cổ vũ cho kẻ vừa truyền âm khiêu khích hắn, chính là Tiêu sư huynh kia hơn.

Lâm Tiêu: “……”

Hay lắm.

Hắn đương nhiên nghe thấy tiếng chửi mắng ở phía dưới kia, hoá ra mấy người trong thế giới huyền huyễn cũng vô duyên vô cớ chửi người.

Hắn hít một hơi rồi nói: “Yên tâm, ta có nói bọn ngươi đâu, dù sao thì chó cũng đâu thể mở mồm nói tiếng người được.”

Lâm Tiêu giải thích, mấy đệ tử Lưu Vân tông mặt mới hoà hoãn một chút. Nhưng chả biết tại sao, càng giải thích lại càng thấy kỳ.

Giải thích rồi lại giống như chưa giải thích gì cả. Nói tóm lại là mang một cảm giác vô cùng kỳ quái.

Nhưng kẻ khó chịu cũng có cả Tiêu Minh Triết. Chó không nói tiếng người? Đây không phải là cố tình chửi đểu hắn à.

Hắn truyền âm, vậy ý nói hắn là chó? Nghe cũng có lý đấy.

Kẻ này đúng là kiêu ngạo. Chỉ là một tên tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn, có thể leo lên hơn 30 bậc mà đã cho mình giỏi? Nhưng kể cả có thế thì khi bị áp chế dưới người có thực lực thật sự thì cũng chỉ là cặn bã mà thôi!

Tiêu Minh Triết sắc mặt âm trầm, lửa giận trong lòng bùng lên. Nhưng hắn không dám lên tiếng. Kẻ này miệng lưỡi giảo biện, sợ rằng hắn đấu mồm không lại.

Sau một tiếng hừ lạnh thì Tiêu Minh Triết lại dồn sức bước lên Thiên Thê. Lâm Tiêu nhìn thấy phản ứng của đối phương thì cũng chỉ cười khẩy hai cái. Không vội, chuyện hay còn phía sau.

“Oa, Tiêu sư huynh lợi hại quá, đã lên được bậc thứ 40 rồi, huynh ấy phá vỡ kỷ lục năm trước của bản thân.”