Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 122: Chuyện này là không thể nào!




Nếu không, cho dù là cá cược thua lão Mục, ông cũng không nỡ từ bỏ bí pháp trấn tông.

Ai mà ngờ, mọi chuyện vốn đang tiến hành thuận lợi.

Cái tên Minh Triết này lại đột nhiên nhảy ra, còn hùng hồn tuyên bố muốn xử lí đối phương, không đánh bại hắn thì không được đưa bí pháp trấn tông ra.

Lạc Hải Thành quá là cạn lời rồi. Ông ta muốn hét lên với Tiêu Minh Triết một câu.

Một người mà ngay cả Tư Không Hạo cũng bị đối phương chém chết.

Ngươi chọc vào hắn làm cái mẹ gì vậy!

Ta ngăn cản hai ngươi ước chiến, đó là muốn bảo vệ ngươi đó, cái tên ngu xuẩn này!!!

“Haizzz!!!” Lạc Hải Thành lại thở dài.

Tất cả mọi sự trùng hợp, khiến ông bây giờ không thể không đồng ý cho hai người ước chiến.

“Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu này, Tiêu Minh Triết này tuy là....haizzz, thôi bỏ đi, vẫn mong tiểu bằng hữu giơ cao đánh khẽ.” Lạc tông chủ chỉ nói vậy, cũng không muốn nói gì thêm.

Có một vài đệ tử, tính cách có hơi ảo tưởng, gặp chút trắc trở cũng tốt.

Lời này của Lạc tông chủ khiến người khác nghi hoặc không thôi.

Những lời này lẽ ra phải nói với Tiêu sư huynh mới đúng chứ?

Lâm Tiêu gật đầu.

Hắn đại khái cũng hiểu rồi, chắc chắn muội tử kia đã nói hết mọi chuyện với cha nàng ta rồi.

Thật ra ấn tượng của Lâm Tiêu về Lạc Hải Thành vẫn khá tốt.

Trầm ổn, bình tĩnh, phân rõ đúng sai.

Giống như lúc trên Thiên Thê, hắn ôm lấy Lạc Vũ Thương đã rất quá đáng rồi.

Nhưng Lạc Hải Thành lại không nổi điên với hắn ngay tại chỗ.

Đây đã là chuyện hiếm thấy rồi.

Rất nhanh sau đó.

Dưới sự chỉ huy của tông chủ, đám người lùi lại một không gian cho Lâm Tiêu và Tiêu Minh Triết.

Cuộc chiến vì vinh dự tông môn của hai người, chính thức bắt đầu.

“Lấy việc luận bàn làm trọng, tới điểm mấu chốt thì dừng, bắt đầu đi.” Lạc Hải Thành hô lên.

Vừa dứt lời, Tiêu Minh Triết đã xông tới, nâng trường kiếm, thi triển kiếm pháp địa giai.

Trường kiếm như gió, vô thanh vô tức.

Tốc độ của hắn cực nhanh.

Các đệ tử xung quanh cho dù có tập trung quan sát, cũng chỉ nhìn thấy một tàn ảnh.

Ngay sau đó.

Hắn xuất hiện ở bên cạnh Lâm Tiêu, trường kiếm hung hăng đâm tới.

Vị trí tấn công nhắm vào eo.

Bang!!!

Một âm thanh vang lên.

Không phải âm thanh khi trường kiếm đâm trúng. Mà là Lâm Tiêu dùng tay bắt lấy trường kiếm của Tiêu Minh Triết.

“Hử??? Chuyện gì vậy???” Tiêu Minh Triết biến sắc, khuôn mặt lộ ra sự kinh hãi.

Cho dù người này có thể chống lại được sức ép kinh khủng của trọng lực, nhưng cơ thể vẫn bằng da bằng thịt mà.

Độ sắc bén của thanh kiếm này, hắn rất rõ.

Trên trường kiếm phát ra kiếm khí, khi tiếp xúc nhất định sẽ bị thương.

Sao có thể trực tiếp dùng tay túm lấy chứ? Hơn nữa, tay lại không hề bị thương.

Chuyện này là không thể nào!

“Lần sau nhớ rõ lấy, đừng có dùng mắt chó mà coi thường người khác!” Lâm Tiêu khẽ phun ra một câu.

Sau đó chân của hắn dịch chuyển.

Bùm!

Một bóng người dùng tốc độ đạn bắn mà bay ra ngoài.