Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 127: Nhất Khí Đan Vụ






Hai người đi về phía trước, rất nhanh đã tới phòng luyện đan của Lưu Vân tông. Nói về luyện đan thì đây là một điểm yếu của Lưu Vân tông, cả tông chỉ có hai người là luyện đan sư cấp 6. Trong đó có một trưởng lão, còn lại một người là do dùng tiền mời tới.

Nói về trình độ luyện đan thì người được mời tới này còn mạnh hơn cả vị trưởng lão của tông. Hai người hợp tác với nhau đã nhiều năm, cùng nhau bồi dưỡng ra những luyện đan sư cho tông. Như vậy mới coi như là đủ cung cấp đan dược ra toàn tông.

“Vương trưởng lão, Tả Cúng Phụng, hai người đều ở đây à.” Lạc Hải Thành nhìn thấy hai vị luyện đan sư cấp 6 trong phòng.

“Tham kiến tông chủ.” Hai người đều cung kính chào lại.

“Ta muốn lấy một ít nguyên liệu quý.” Lạc Hải Thành nói thẳng vấn đề chính.

“Mời tông chủ nói, chúng ta sẽ đi chuẩn bị cho ngài.” Vương trưởng lão nói.

Lạc Vũ Thành nói ra những thứ Lâm Tiêu cần. Vương trưởng lão và Tả Cúng Phụng vừa nghe xong thì vội vã hẳn lên.



“Tông chủ, cái này không được đâu, mấy nguyên liệu ngài cần này số lượng rất ít, ta và Tả Cúng Phụng cũng cần dùng ba loại trong số đó, nếu đưa ngài……thì trong tông sẽ hết sạch.” Vương trưởng lão mặt mày khổ sở.

“Vậy lúc đó ta sẽ nghĩ cách sau, bây giờ cứ lấy cho ta trước đi.” Lạc Hải Thành tiếp tục nói.

Ông ta cũng biết hai người này sẽ không dễ dàng mà đưa đồ. Dù sao cũng là hai luyện đan sư cao nhất của tông, cho nên lúc bình thường ông cũng có vài phần khách sáo với hai người này.

“Tông chủ, ngài cần những nguyên liệu trân quý này để chuẩn bị làm gì?” Vương trưởng lão do dự hỏi,

Còn chưa đợi Lạc Hải Thành nói gì, Tả Cúng Phụng đứng bên cạnh đã nói.

“Tông chủ, ngài cần những nguyên liệu này, chả nhẽ để luyện Huyền Minh đan phá cảnh giới?” Tả Cúng Phụng kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, đúng như Tả Cúng Phụng nói, tiểu nữ nhà ta có chút vấn đề, cần một viên Huyền Minh đan để chữa trị.” Lạc Hải Thành tóm tắt lại việc Lạc Vũ Thương bị nội thương.

“Đan điền bị tổn thương, dùng Huyền Minh đan đúng là một lựa chọn tốt, nhưng nếu quá đi thì cũng không có tác dụng. Vương triều Đại Ngụy của chúng ta chỉ có ba vị luyện đan sư cấp 7, nhưng cũng không chắc có thể luyện ra một viên Huyền Minh đan hoàn chỉnh.” Tả Cúng Phụng giải thích.

Trong ta bọn họ có nguyên liệu để luyện ra Huyền Minh đan, nhưng chỉ đủ luyện được một lần. Nhiều hơn thì hoàn toàn không có.

Lạc Hải Thành nghe xong lời này thì quay lại nhìn Lâm Tiêu.

“Tông chủ cứ yên tâm, tin tưởng ta.” Lâm Tiêu chắc chắn nói.

Cơ thể Lạc Vũ Thương là vì tại hắn nên mới nội thương, hắn cũng nên làm chuyện gì đó.

“Hả? tông chủ, ngài định giao nguyên liệu cho tiểu tử này để luyện đan à?” Tả Cúng Phụng nghe thấy thì ngỡ ngàng.

“Đi lấy nguyên liệu đi!” Ngữ khí của Lạc Vũ Thành vô cùng nghiêm túc.

“Tông chủ, đan này chỉ có luyện đan sư cấp 7 luyện được, sao lại dễ dàng tin một kẻ lừa đảo, hắn chắc chắn đang lừa ngài.” Tả Cúng Phụng gấp gáp nói.

Tên tiểu tử này trẻ tuổi, nói muốn luyện đan Huyền Minh phá cảnh giới, đúng là chuyện nực cười. Hắn tự cho mình là luyện đan sư cấp 7 sao?

Xoạt!

Lúc này, một lọ đan dược bay qua chỗ Tả Cúng Phụng.

“Tả Cúng Phụng đúng không, luyện đan sư chả nhẽ không được trẻ tuổi à? Ông cao tuổi như vậy mới tới được luyện đan sư cấp 6, vậy thì thiên phú và ngộ tính kém quá rồi.”

“Nếu ta không luyện ra đan nổi, vậy bình Chỉ Áp này đưa các ông.”

chapter content