Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 133: "Tốc độ này quá nhanh."




Lẽ nào bọn họ không biết một thiên kiêu như Lâm Tiêu, ngay cả khi lật tung toàn bộ vương triều Đại Ngụy, giữa hàng chục tỷ người này cũng không tìm được mấy người.

Nghĩ đến đây, Lạc Hải Thành không quan tâm đến khuê nữ bên cạnh mình nữa. Ông ta đi đến chỗ Lâm Tiêu đang ở giữa hàng.

"Tiểu hữu, Thiên Lý Đằng Quang Quyết tu luyện như thế nào rồi? Nhập môn rồi sao? Còn có thắc mắc gì không?" Lạc Hải Thành truyền âm hỏi.

Ông ta biết rằng hai ngày qua Lâm Tiêu đã tu luyện Thiên Lý Đằng Quang Quyết, nhưng ông ta bận chăm sóc con gái mình.

Hôm nay xuất phát mới rảnh tay và nhàn rỗi một chút.

Nếu Lâm Tiêu có bất kỳ thắc mắc nào, ông ta rất sẵn lòng giúp hắn giải quyết.

“Có lẽ là tiểu thành rồi, nhưng cũng không phải quá thành thạo.” Lâm Tiêu thấy Lạc tông chủ tới cũng có lòng thỉnh giáo một chút.

Đây là vị cường giả Toàn Đan cảnh viên mãn danh bất hư truyền. Thực lực chắc chắn sẽ không thấp hơn Cảnh lão và Mục lão.

"Tiểu thành à, không sao, còn chưa nhập môn nên cũng không vội... Chờ chút, tiểu thành?! Ngươi tu luyện Thiên Lý Đằng Quang Quyết đến tiểu thành rồi sao???" Lạc Hải Thành cảm thấy lưỡi của mình sắp xoắn lại rồi.

Ông ta nhìn tiểu hữu Lâm Tiêu với ánh mắt hoài nghi, nghĩ rằng đối phương đang nói đùa.

Ngươi luyện thể thiên phú tốt, luyện đan thiên phú cũng tốt, kiếm tu thiên phú cũng tốt. Nhưng đây là bí thuật trấn tông của Lưu Vân tông bọn họ, ngăy cả ông ta khi tu luyện Thiên Lý Đằng Quang quyết ở Luân Hải cảnh trung kỳ cũng phải mất năm ngày mới nhập môn.

Trong lòng ông ta đã nâng cao ngộ tính thiên phú của Lâm Tiêu, cho nên cần ba ngày…. để tu luyện nhập môn. Thật không ngờ, đối phương nói rằng đã đến tiểu thành rồi.

Điều này... Ông ta thật sự không tin.

Ông ta luyện đến tiểu thành hình như đã phải mất chín tháng.

"Lạc tông chủ, hay là ta thể hiện một chút, ngài giúp ta xem xem." Lâm Tiêu nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương liền nói.

"Không vấn đề gì." Lạc Hải Thành đồng ý, ông ta cũng đang có ý định như vậy.

Tâm niệm Lâm Tiêu vừa động, linh lực trong cơ thể bắt đầu vận chuyển.

“Thiên Lý Đằng Quang Quyết! ' Hắn thầm hét lên trong lòng.

Ngay sau đó, Lâm Tiêu trực tiếp hóa thành một đạo bạch quang, biến mất tại chỗ.

Hai mắt Lạc Hải Thành trợn to rồi cũng hóa thành một đạo bạch quang đuổi theo.

Công phu đến một cái chớp mắt cũng không có.

Bóng dáng của hai người đã biến mất trước mặt các đệ tử của Lưu Vân tông.

"???"

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi, hình như có hai bạch quang lóe lên trước mặt ta."

"Là tông chủ và thiếu niên tên Lâm Tiêu đó, trong nháy mắt bọn họ đã biến mất rồi."

"Tốc độ này quá nhanh."

"Tông chủ nhanh thì chắc chắn rồi, tại sao thiếu niên kia lại nhanh như vậy? Hắn mới Tụ Linh viên mãn."

Những người đi ra lần này đều là những đệ tử nội môn tinh anh của Lưu Vân tông. Tu vi ít nhất là Luân Hải cảnh trung kỳ nhưng vừa rồi họ không thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương

Nếu đây là một trận chiến thì vốn dĩ không có cách nào để đánh trả.

Ngay sau khi mọi người vừa nhanh chóng đến nơi, vừa bàn luận, nói chuyện vài phút thì hai đạo bạch quang xuất hiện trở lại.