Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 147




Hai người đứng đẫn đờ mất vài phút.

Không thể khinh địch……đây là câu nói tam hoàng tử hay nói với bọn họ.

Bảy tên đệ tử còn sống sót của tiểu môn phái kia cũng nhao nhao lên, vậy là kiếm quang của tên Luân Hải cảnh hậu kỳ kia bị một tu sĩ Tụ Linh Cảnh chặn lại được. Hơn nữa còn dùng một ngón tay dễ dàng chặn lại.

Người này là ai nhỉ!!

“Ngươi là ai?” Một tên đệ tử hoàng thất thấy vậy thì hỏi.

Có thể chặn công kích của bọn họ, vậy đối phương nhất định không phải người thường. Hơn nữa tu vi mới là Tụ Linh cảnh. Người này không phải thiên kiêu thiên tài thì cũng là đang che giấu thực lực.

Hai người này sau khi phân tích tình hình thì cũng không coi đây là vấn đề gì lớn. Ở góc nhìn của bọn chúng chỉ cần bọn chúng tập trung một chút thì kể cả đối phương có che giấu tu vi cũng không phải đối thủ.

Có thể tiến vào di tích Vô Cực, vậy tu vi cao nhất cũng là Luân Hải viên mãn. Vậy bọn họ có gì mà phải sợ hãi. Điều mà bọn họ tò mò lúc này chính là thân phận của đối phương, đây cũng là thứ quyết định xem đối phương có được sống xót hay không.

“Tại sao ta phải nói cho các ngươi biết, nhưng nếu các ngươi để lại đá và nhẫn, thì có thể cút.” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.

Ánh mắt của hắn còn chả thèm nhìn hai kẻ này, sự tập trung dồn hết vào viên đá trên tay chúng.

Cũng coi như tìm được đá rồi, hơn nữa trong lúc bọn chúng nói chuyện còn nghe được thêm một tin tức quan trọng.

Mộ kiếm Vô Cực? Ở đây vậy mà có mộ kiếm sao?

Trước khi tiến vào di tích Vô Cực hắn cũng đã từng điều tra qua nơi này, chưa nghe nói đến mộ kiếm bao giờ. Nhưng mà bây giờ chuyện này cũng không quan trọng nữa, chỉ cần hai tên trước mặt biết vậy là đủ rồi.

Nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy hai tên đệ tử hoàng thất sững sờ, mặt trở lên âm trầm. Bảy người kia thì lại kinh hãi.

Người thanh niên Tụ Linh cảnh này mở mồm ra thật có trí khí, vậy mà còn muốn đồ trong tay hai đệ tử hoàng thất. Người này không lẽ điên rồi sao.

“Tiểu tử, ngươi vội đi tìm đường chết à!”

“Đánh nhanh thắng nhanh, chúng ta mau giết hắn rồi còn đem đá đến chỗ tam hoàng tử.”

“Ừ, nhanh giải quyết hắn.”. Đam Mỹ H Văn

Hai tên này nói xong thì vung kiếm lên.

Nhưng chưa tới một giây sau chỉ nhìn thấy thân hình Lâm Tiêu động một cái rồi biến mất trước mắt bọn hắn.

Hả? Người đâu rồi?

Không thể nào! Sao có thể nhanh đến vậy? Chả nhẽ chạy trốn rồi.

Hai kẻ còn đang đứng tự hỏi thì nghe thấy tiếng.

“Này, các ngươi có phải phản ứng tới mức vậy không!”

Một tiếng nói phát ra sau lưng hai kẻ này, điều này làm bọn chúng tê cả da đầu, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.

Xoạt!

Bọn chúng không hề do dự quay người lại, vận chuyển linh lực trong cơ thể chém về sau rồi bỏ chạy.

Nhưng Lâm Tiêu không vội vã đuổi theo mà lại vung kiếm lên chém xuống đất.

“Tên này nhanh đấy, ta còn chưa kịp nhìn rõ.”

“Hả? hắn làm gì vậy!!!?”

“Thằng nhóc này chém vào đâu vậy? sao không đuổi theo??”

“Chả nhẽ hắn chỉ có tốc độ nhanh thôi sao?”

“Không thể nào, tốc độ lúc nãy của hắn, rất dễ dàng đuổi theo hai kẻ kia, tại sao hắn lại làm vậy?”

Bảy người này thấy hành động kỳ quái của hắn thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên sau khi Lâm Tiêu chém xuống đất thì đã có hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Hai tên đệ tử hoàng thất đã chạy được khoảng vài mét bỗng cảm thấy cả người bị một luồng áp lực vô hình đè xuống.

Bùm!