Nếu là kẻ khác tới tìm, Dạ Cô Thành sẽ chả thèm để ý. Nhưng người trước mặt này ông ta không thể ngó lơ được. Hội trưởng của công hội luyện đan sư Đông Vực, cho dù ở bất kỳ vương triều nào cũng được coi là một vị khách quý.
Vài ngày trước ông ta tới thành Thiên Nguyên, nơi đầu tiên ông ta phải tới bái phỏng chính là công hội luyện đan sư, hơn nữa tới đó thì ông ta mới tìm được loại đan dược mình đang cần.
Đáng tiếc phẩm chất cao nhất của đan dược ở công hội chỉ là Huyền Minh đan cao cấp. Cái này không phù hợp với yêu cầu của ông ta. Không dễ dàng gì mới biết được tin ở hội đấu giá có đan dược, vậy mà lại không đủ linh thạch, không thể mua nổi.
Bây giờ trưởng lão Mặc tìm gặp ông ta, chả nhẽ chuyện này có liên quan tới đan dược vượt cấp kia?
“Dạ các hạ, bây giờ ta đưa ngươi đi gặp một vị tiền bối, là do tiền bối bảo ta đưa ngươi qua đó. Cho nên đợi tới lúc gặp được tiền bối, xin đừng thất lễ.”
Sau khi bước vào gian phòng khách quý, trưởng lão Mặc nhắc đối phương một câu.
“Hả? vâng, là tiền bối muốn gặp ta? Được được, ta biết rồi, ta nhất định chú ý.” Dạ Cô Thành kinh ngạc.
Tới luyện đan sư cấp 8 cũng phải gọi là tiền bối, người này có thể là ai nhỉ? thân phận thế nào nhỉ?
Dạ Cô Thành cũng bắt đầu căng thẳng. Đã rất lâu rồi ông ta chưa thế này.
Hai người một trước một sau đi vào trong phòng. Lúc nhìn thấy đứng trong phòng chỉ có độc một người, Dạ Cô Thành cúi người hành lễ.
Nhưng hội trưởng Mặc lại ngăn ông ta lại: “Đây là phó hội trưởng Mã của công hội chúng ta.”
“Chào hội phó Mã. Hội trưởng Mặc, vị tiền bối đó đâu?” Dạ Cô Thành nghi ngờ hỏi.
Hội trưởng Mặc nhỏ giọng: “Tiền bối đang ở trong trứng yêu thú, chúng ta phải đợi ở ngoài này.”
“Này……được!” Dạ Cô Thành vội vã gật đầu.
Ông ta đương nhiên nhận ra quả trứng yêu thú này, đây là thứ đã làm náo loạn cả hội đấu giá ngày hôm nay. Không ngờ người mua nó lại là vị tiền bối này. Lại càng không nghĩ tới tiền bối mua nó không phải để ấp nở, mà lại dùng luyện hoá.
“Bộ kiếm quyết sắp được đấu giá rồi, ta phải đi mua nó về đã.” Hội trưởng Mã nói.
Dạ Cô Thành nghe xong vẫn không hiểu gì cả.
Kiếm quyết? kiếm quyết gì cơ?
Hắn là ngươi luôn nhất tâm vào chuyện luyện đan cho nên không biết những chuyện khác.
Mà lúc này trong phòng đấu giá đã tới phiên đấu giá món đồ cuối cùng rồi.
“Tiếp theo đây chúng ta sẽ đấu giá món cuối cùng, tin là mọi người đều biết nó là gì, ta cũng không cần giới thiệu nhiều nữa.”
“Giá khởi điểm 10 tỷ, mỗi lần giơ tay là thêm 100 vạn.”
“Điều đáng nhắc đến chính là, nếu món đồ này mà còn bị lưu kho thêm lần nữa thì sẽ bị chuyển về phân bộ của hội đấu giá phía Đông Vực.”
Người đứng trên đài đã giơ ngọc giản biểu thị bắt đầu đấu giá.
“Cái đồ này cứ vứt về kho luôn đi, ai mua nó làm gì đâu.”
“Chủ yếu là đến khẩu quyết còn không có, người nào mua bộ kiếm quyết này về chắc sẽ hối hận chết mất.’
“10 tỷ! ta thà đi mua hai bộ kiếm quyết thượng phẩm tu luyện có phải lợi hơn không?”
“Được rồi được rồi, mọi người giải tán, hôm nay tới đây thôi.”
Tiếng huyên náo trong phòng đấu giá vẫn không ngớt, có người bắt đầu thu dọn đồ để đi về.
Người cầm giản ngọc cũng cười cười. Chả còn cách nào khác, cái thứ đồ này bọn họ còn không muốn cầm. Nhưng mà nếu như có người nhìn trúng món này rồi mua về, sau này muốn trả lại thì bọn họ cũng có thể thu được 1 tỷ tiền đền bù.
Cũng coi như không bị lỗ, coi như là vụ mua bán có lợi.
“Ta mua 10 tỷ 100 vạn!”
Đột nhiên có người hét giá từ trong phòng khách quý. Tất cả mọi người đều sững sờ.
Trời ạ, tới rồi tới rồi. Có con gà tới rồi.
Hình như là từ gian phòng của vị khách quý mua quả trứng yêu thú kia. Quả nhiên mấy đứa có quá nhiều tiền quá thì thường bị ngu.
“Tôn, tôn quý khách nhân, ngài có chắc là ngài bỏ ra 10 tỷ 100 vạn không?” Người mở phiên đấu giá trợn mắt hỏi lại.
“Chắc chắn!” Người trong phòng kia trả lời.
“Được, vậy 10 tỷ 100 vạn lần một.”