Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 207: Sở dĩ nó quý giá như vậy là vì không có cách nào phục chế lại






Sau khi nhìn thấy đan dược bên trong cả người như bị đông cứng, hai tay run run ánh mắt như sắp khóc.

“Bậc 3, Khí Đan Vụ Huyền Minh đan bậc 3? Cái này……cái này…..ta……” Dạ Cô Thành nói không thành lời.

Nếu dùng từ kích động để miêu tả ông ta thì hoàn toàn không đúng, chắc bây giờ phải là khủng hoảng.

Ông ta không dám tin vào mắt mình là trên thế giới này còn có người luyện được ra thứ đan này. Khí Đan Vụ Huyền Minh đan bậc 2 đã bán 3 tỷ, vậy mà đây lại là bậc 3. Nếu bán ra ngoài thì không biết bao nhiêu tiền.

“Xin tiền bối nói thẳng.” Dạ Cô Thành thấp thỏm.

Người này vừa hỏi thực lực của ông ta, chắc chắn là muốn đối phó với cường giả Hoá Đỉnh cảnh nào đó. Ông ta mặc dù có thể đánh với cường giả Hoá Đỉnh cảnh trung kỳ, nhưng cũng khá là mất sức.

Nhỡ đâu lại gặp một kẻ yêu nghiệt tu luyện Hoá Đỉnh cảnh thì ông ta chỉ có nước chạy. Bán bộ Hoá Đỉnh cảnh và Hoá Đỉnh cảnh cách nhau rất xa.

“Ông có biết Kiếm Ma tông của vương triều Đại Ngụy?” Lâm Tiêu hỏi.

Dạ Cô Thành nhíu mày: “Tiền bối, ta biết vương triều Đại Ngụy, nhưng chưa bao giờ nghe thấy Kiếm Ma tông.”

Cũng không thể trách ông ta được, cái Đông Vực này phải có hơn 100 vương triều. Có thể biết được vương triều Đại Ngụy đã là giỏi lắm rồi.

Lâm Tiêu đầu tiên là nói rõ về tình hình của Kiếm Ma tông cho ông ta.

“Đan dược ta đưa ông, ông giúp ta trấn thủ Kiếm Ma tông, được không?”

“Ta không yêu cầu ông chủ động giết địch, nhưng có kẻ đến xâm phạm thì không được tha.” Lâm Tiêu nói điều kiện của mình.

Dạ Cô Thành nghe xong có chút hoang mang.

??? Chuyện này?? Ông ta còn đang cho rằng chuyện gì ghê gớm lắm. Hoá ra chỉ là thủ hộ một tông môn.

Hơn nữa vương triều Đại Ngụy ở trong khu Đông Vực này cũng chả xếp nổi trong 30 vương triều mạnh nhất. Nếu có cường giả Hoá Đỉnh cảnh thì chắc cũng chỉ là cấp bình thường.

Ông ta không hề lo lắng chút nào. Đây là yêu cầu của tiền bối, đừng nói là một viên Khí Đan Vụ Huyền Minh cấp 3. Kể cả có đưa ông ta một viên cấp một, ông ta cũng vui vẻ lập tức nhận lời.

Phải biết rằng một viên Khí Đan Vụ Huyền Minh cấp 3 này, đối với một tu sĩ Toàn Đan hay Hoá Đỉnh là một cơ duyên trời ban.

“Đại ân của tiền bối, Dạ mỗ không bao giờ quên. Đợi giải quyết xong việc nhà, thủ hộ xong Kiếm Ma tông, Dạ mỗ sẽ đuổi theo tiền bối.”

Dạ Cô Thành chân thành nói, giọng to rõ ràng như phát lời thề. Phần ân tình này qua sâu nặng.

Cả đời có cố gắng kiếm linh thạch thì ông ta cũng chỉ kiếm được 1 tỷ 6 là cùng, mà viên này có thể hơn 10 tỷ. Cho nên ông ta không biết làm thế nào để báo đáp chuyện này.

“Vậy đợi sau này rồi nói, ông hãy mau chóng tới Kiếm Ma tông.” Lâm Tiêu nói.

“Vâng, tiền bối! ta đưa đan về cho con trai sẽ lập tức tới Kiếm Ma tông.” Dạ Cô Thành nói.

“Được.” Lâm Tiêu gật đầu.

Dạ Cô Thành hành lễ thêm một lần nữa rồi mới cáo từ.

Lâm Tiêu nhìn bóng lưng đang rời đi của Dạ Cô Thành, lòng thở phào một cái. Ban đầu hắn định tự mình quay về. Nhưng chuyện lần này lại làm cho hắn có suy nghĩ khác.

Quay về thủ hộ tông thì thật là bị động. Sao không giết thẳng vào hoàng cung, có phải càng thú vị hơn không.

“Hai vị trưởng hội, các ngươi có việc thì cứ đi đi, ta cần bế quan một thời gian.” Lâm Tiêu quay qua nói với hai người kia.

Hai vị hội trưởng cũng là những người biết điều. Biết rằng tiền bối đang hạ lệnh tiễn khác, sau khi nói vài câu với Lâm Tiêu thì cung kính rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Lâm Tiêu dặn dò hạ nhân không được cho bất kỳ ai tới gần.

Bây giờ hắn mới yên tâm lấy bộ kiếm quyết ra xem, hắn muốn nhìn xem 10 tỷ này bỏ ra có đáng hay không!!

Lâm Tiêu quan sát kỹ ngọc giản chứa bộ kiếm quyết 10 tỷ, cổ kính, thăng trầm, chắc hẳn đã trải qua không biết bao nhiêu là năm tháng rồi.

Ý niệm trong đầu hắn vừa hiện ra, liền có thể đọc được nội dung trong ngọc giản.

chapter content