Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 221: Thiếu niên Luân Hải cảnh đó có thể bay!"




Nhưng trong lúc bọn họ ngạc nhiên nhưng cũng không quá chú ý.

Người có tu vi Luân Hải cảnh sẽ không có tác dụng quá lớn trong việc chống lại bầy thú này.

"Tiểu huynh đệ, hành động lần này của chúng ta chính là ngăn cản tiến độ của bầy thú, ngươi chỉ có tu vi Luân Hải cảnh thì thủ ở cổng thành là được rồi." Một vị cường giả Toàn Đan cảnh khuyên.

"Ta cũng muốn tiến về phía trước, bảo vệ Thiên Nguyên, người người đều có trách nhiệm." Lâm Tiêu nghiêm túc nói.

Người người đều có trách nhiệm bảo vệ Thiên Nguyên sao?!

Khi những người xung quanh nghe thấy lời này, tất cả đều cảm động.

Họ không bao giờ ngờ rằng một thiếu niên Luân Hải cảnh tầng thứ năm lại có nhận thức này khi đối mặt với một bầy thú đáng sợ như vậy.

Điều này làm cho một số cường giả Luân Hải cảnh trong đám người không đứng ra mặt đỏ bừng lên.

"Một tiểu tử Luân Hải cảnh cũng dám đi lên, tại sao ta phải tránh né, lão tử cũng tham gia hành động lần này."

"Chết tiệt, ta cũng đi! Không phải chỉ là bầy thú thôi sao!"

"Ôi, cho ta đi với, cái mạng già này, nếu chết thật thì chết thôi."

"Tính cả ta nữa."

Vì hành động và câu nói đó của Lâm Tiêu khiến nhiều người đã đứng ra.

Điều này làm cho những cường giả khác xem trọng Lâm Tiêu hơn.

Tiểu tử này, thật không tồi!

Chỉ cần bọn họ kéo dài thêm thời gian, đợi thành chủ đại nhân trở về, Thiên Nguyên nhất định sẽ được cứu.

"Tiểu huynh đệ, ta khâm phục bản lĩnh của ngươi, nhưng vẫn là câu nói đó, Luân Hải cảnh thì đừng đi, chúng ta cường giả Toàn Đan cảnh và bán bộ Hóa Đỉnh có thể bay lên không trung, đi lại tự do. Nhưng nếu như ngươi qua đó, rơi vào bầy thú thì chỉ có đường chết thôi." Cường giả Toàn Đan cảnh lại thuyết phục thêm một lần nữa.

Bay là tiêu chí mang tính biểu tượng của cường giả Toàn Đan cảnh.

Ngay cả khi có tu vi Luân Hải cảnh viên mãn, ngày nào chưa đột phá Toàn Đan thì ngày đó vẫn không thể bay lên.

"Đa tạ sư ca nhắc nhở, lần này bất luận thế nào ta cũng sẽ đi!" Lâm Tiêu kiên quyết nói.

Hắn vừa nói xong câu này thì xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ.

Đôi chân của Lâm Tiêu rời khỏi mặt đất, cả người hắn bay lên không trung, bay lên được một nửa.

Vút! Cả người loé lên.

Lâm Tiêu xuất hiện bên cạnh cường giả Toàn Đan cảnh này, tốc độ của hắn nhanh chóng khiến người ta kinh ngạc.

"Hả!?"

"Ôi trời ơi!! Thiếu niên Luân Hải cảnh đó có thể bay!"

"Tốc độ vừa rồi mà hắn thì triển hoàn toàn không chậm hơn cường giả Toàn Đan cảnh."

"Xảy ra chuyện gì vậy, không phải là chỉ đạt đến cảnh giới Toàn Đan cảnh mới có thể bay sao?"

"Có lẽ là bởi vì hắn có tài năng khác thường, loại người này cũng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện."

Mọi người đều kinh ngạc trước khả năng này của Lâm Tiêu, nhiều người đoán rằng có thể là do hắn có tài năng phi thường hoặc là đã tu luyện một loại bí thuật nào đó.

Cường giả Toàn Đan cảnh thấy vậy cũng không biết nên khuyên hắn như thế nào.

Có thể bay thì bay thôi nhưng dù sao hắn cũng chỉ có tu vi Luân Hải cảnh tầng thứ năm cho nên khi đối mặt với đàn yêu thú khổng lồ này cũng không có quá nhiều tác dụng.

Nếu hành động này đối với những người khác là thập tử nhất sinh thì với thiếu niên này thập tử vô sinh.

"Lão Trần, mau tới đây, phía này cần phân phối kế hoạch hành động, đem theo tiểu tử này, đến lúc đó để hắn đi theo phía sau chúng ta, chỉ cần bổ sung đao là được rồi." Một vị cường giả Toàn Đan cảnh khác nói.

"Ồ ồ, đến rồi, đến rồi." Người này đáp lại một tiếng, sau đó quay sang Lâm Tiêu và nói: "Vậy thì người qua đây, đi theo bên cạnh ta."

Lâm Tiêu gật đầu trả lời.

Hai người đi tới bên cạnh một tiểu đội hành động, nghe những cường giả bán bộ Hoa Đỉnh phân công nhiệm vụ.

Tình hình hiện tại đối với loài người là cực kỳ tồi tệ.

Trong đàn yêu thú khổng lồ, có bảy con bán bộ Hoá Đỉnh và hàng trăm con Toàn Đan cảnh, về phần những con yêu thú có thực lực Luân Hải cảnh thì chúng ở khắp mọi nơi.

Mà trong doanh trại của con người cũng chỉ có bốn vị cường giả bán bộ Hóa Đỉnh, Toàn Đan cảnh tập hợp hồi lâu cũng chỉ có hai mươi ba vị.

Một đội ngũ như vậy, nếu bình thường thì là một thế thế lực đáng sợ.