Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 27




Đây là giá trị cao nhất ở thời điểm hiện tại, trước đó người cao nhất là hơn 1200. Giá trị của Cố Thạch cao gấp ba lần người đó. Hơn nữa dáng vẻ của hắn có vẻ nhàn nhã, không chút mất sức.

Thuận tay đánh ra mà lực đã mạnh vậy, nếu dồn hết sức thì sẽ cao thế nào.

Còn chưa đợi mọi người đoán ra, đám người lại đã trầm trồ một phen. Bởi vì người lên sau Cố Thạch chính là địch thủ của hắn - Thẩm Cao. Cũng là kẻ được công nhận nắm giữ vị trí số một.

Thẩm Cao không mang bộ mặt nghiêm nghị như Cố Thạch. Hơn nữa còn mỉm cười gật đầu với mọi người, còn vẫy cả tay. Biểu hiện vô cùng tự tin.

Cố Thạch đứng bên nhìn thấy vậy thì hơi nhíu mày.

Khi Thẩm Cao đi tới trước đá thử kiếm, hắn động một cái. Kiếm còn chưa rút ra, chỉ dùng tay đánh. Một đạo kiếm khí bộc phát đánh lên đá thử kiếm.

Một chuỗi giá trị hiện lên làm các đệ tử khác vội vã nhìn qua.

Vừa nhìn thì.

Quay qua nhìn Thẩm Cao bằng ánh mắt kì lạ.

“Đệ tử số 243, giá trị 3490.”

Mọi người vừa nghe thấy con số thì sững sờ, đây…hình như là hơn của Cố Thạch một điểm.

Woa a!

Lực khống chế quá mạnh rồi đó. Hơn nữa, sư huynh Thẩm Cao còn không dùng kiếm. Ai thắng ai thua không cần nhìn cũng biết.

“Mẹ kiếp! khoe mẽ!” Cố Thạch hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.

Thẩm Cao nhìn Cố Thạch bị chọc tức mà bỏ đi, cười một cái rồi nhún vai đi xuống.

Hai nhân tài đều đã thứ kiếm xong, bây giờ còn gì hay ho mà xem, sau đó lại thêm trăm người nữa lên thử kiếm. Người cao nhất trong số đó, thành tích giá trị là 1750, còn các người khác thì bình thường.

“Đệ tử số 409, giá trị 810, tiếp theo.” Người ghi chép nói.

Lâm Tiêu hoạt động chân tay rồi đi lên chỗ đá thử kiếm. Cuối cùng cũng tới bản thân rồi, có chút hồi hộp. Hắn đã đứng xếp hàng hơn hai tiếng rồi.

Lâm Tiêu lên đài, ngược lại thu hút ánh mắt của vô số người. Dù gì cũng là đệ tử làm tạp dịch, kể cả có là Tụ Linh cảnh, mà cảnh giới này ở Kiếm Ma tông lại không hiếm.

Có mấy người là trông mộ cho Phạm Thiên mộ kiếm quay qua nhìn hắn, cũng có người cổ vũ cho hắn. Vị trưởng lão trên đài cao cũng đưa mắt nhìn Lâm Tiêu, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

“Người trông mộ? Tụ Linh cảnh tầng một??? nửa năm mà đã lên Tụ Linh cảnh tầng một, tốc độ nhanh đó, tên tiểu tử này rốt cuộc gặp được cơ duyên gì?” Trần trưởng lão tò mò tự hỏi.

Lâm Tiêu đã đi đến trước tảng đá thử kiếm, nhưng hắn lại không rút kiếm mà lại giơ tay phải ra.

Điều này làm mọi người hoài nghi.

Cái gì? Chả nhẽ người này bắt chước Thẩm sư huynh, định trực tiếp đánh ra kiếm khí? Đừng làm treo cười chứ, rõ ràng là tu vi ở Tụ Linh cảnh tầng một, xếp trong hạng ba mươi cũng không phải vấn đề gì.

Nhưng lại muốn tự mình tìm đường chết, nếu không lọt hạng 100 coi như bị loại, đúng là thú vị.

Tiếp đó hành động của Lâm Tiêu càng làm mọi người bối rối.

Hắn không phát động kiếm ý, hắn cũng không dùng bất kỳ võ kỹ nào. Mà chính là hắn chạm nhẹ vào hòn đá thử kiếm.

???

Chuyện gì vậy? người này làm cái trò gì vậy? Hắn có định khảo nghiệm không, không khảo nghiệm thì mau đi xuống, rất nhiều người còn đang đợi đó.

Khi mọi người bắt đầu cằn nhằn, đột nhiên một luồng khí tức cuồng bạo phát ra từ trong cơ thể Lâm Tiêu. Luồng khí này như muốn bóp méo không gian, rung chuyển bầu trời. Thế nhưng Lâm Tiêu lại nhắm mắt lại, như muốn hoà vào trong luồng khí tức này.

Trên đài cao Trần trưởng lão đã đứng dậy. Hai mắt ông ấy ngây ra, miệng lẩm bẩm: “Đốn, đốn ngộ!!!”

Đốn ngộ.

(*Bất chợt lĩnh ngộ)

Đây là chuyện mà tu hành giả cả đời đều thiết tha mơ ước.

Đốn ngộ có thể khiến người ta đánh vỡ ràng buộc, trở ngại.