Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 396




Cả bầu trời bị đánh, tạo thành gợn sóng rõ ràng ngay trước mắt, sức mạnh va vào nhau, nghiền ép và hóa thành lực xung kích, tỏa ra bốn phương tám hướng.

Khiến cho những kiến trúc của phế tích gần đó, toàn bộ đều vỡ vụn, điên đảo hết thảy.

Uy lực của một quyền, chấn nhiếp từ trong tháp ra đến ngoài tháp.

“Tiếp tục nào!!! Ai tiếp theo!”

Lâm Tiêu thu quyền, ánh mắt quét qua hai mươi bảy người còn lại, điềm nhiên hỏi.

Phàm là những kẻ bị ánh mắt của Lâm Tiêu liếc tới, hoặc là lùi về sau vài bước, hoặc là vội vàng rời ánh mắt đi chỗ khác.

Cảnh tượng vừa rồi đã đánh vỡ kế hoạch của bọn họ.

Lâm Tiêu thấy không một ai lên tiếng đáp lại, đành mở miệng nói.

“Nếu các ngươi đã không ra tay, vậy ta đây bèn chủ động một chút vậy.”

“Đúng rồi, ta chỉ muốn hỏi một chút là, cái ý tưởng tuyệt vời này là do kẻ thông minh nào nghĩ ra vậy.”

“Đây....đúng là quá hợp ý ta rồi.”

Tay phải Lâm Tiêu xuất quyền, tùy ý hô lên.

“Đại Viêm Giới!”

Oành!!

Toàn bộ thân thể của Lâm Tiêu, trong nháy mắt đã bị bao bọc trong một ngọn lửa đỏ thẫm khủng bố.

Một viên giống như ‘Liệt Nhật’ bản thu nhỏ đột nhiên xuất hiện trên tay hắn.

Khoảnh khắc mặt trời nhỏ này xuất hiện, độ ẩm trong không khí trong vòng hàng chục dặm bắt đầu bốc hơi, nhiệt độ tăng lên.

Mọi người lúc này chỉ cảm thấy dưới chân như đang dẫm lên chảo lửa. Đến cả việc hít thở cũng toàn là hơi nóng.

Vậy mà chỉ trong một nhịp thở ‘mặt trời’ trong tay Lâm Tiêu đã to lên đến chục mét. Lúc này nó phải to bằng một tòa nhà.

“Trời ạ!! Đây là……cảnh giới Hoả.”

“Không, không đúng, ta đã từng gặp cường giả cảnh giới Hoả, nhưng không thể mạnh thế này được.”

“Lâm Tiêu lấy tay không điều khiển ngọn lửa, đây là đặc tính của nguyên tố hoả, so với ngọn lửa bình thường thì độ nóng của nó hơn gấp nhiều lần.”

“Ngăn hắn lại! nếu hắn ném thứ đó ra, thì chả ai đỡ được đâu.”

“Quá đáng sợ, muốn ngăn các ngươi đi mà ngăn, ta chạy đây.”

“Ta cũng vậy, nơi này không thể ở lâu, ta cũng đi đây.”

Nhóm người này mới đầu là bị cưỡng ép tụ họp lại với nhau, cho nên khi gặp tai hoạ thì người nào lo thân người ấy. Lúc cảm nhận được sức mạnh từ ‘mặt trời’ trên tay Lâm Tiêu bọn họ đều muốn bỏ chạy.

Chạy.

Lập tức chạy.

Bảy tám kẻ trong nhóm đều bỏ chạy, mỗi người một hướng.

“Đến cũng đã đến rồi, sao vội đi thế.” Lâm Tiêu cười lạnh.