Tuy nhiên, ngay sau đó, sắc mặt Lâm Tiêu trở nên kỳ lạ.
Sau đó, sự kiêng dè và căng thẳng trong mắt hắn biến mất, thay vào đó là một sự bình tĩnh ung dung.
"Chỉ là một đạo ảnh thần niệm mà muốn giết chết ta ư?! Chắc là ngươi ăn nhiều rồi!" Lâm Tiêu cà khịa nói.
"Hả?!" Ánh mắt của hư ảnh hình người trở nên sắc bén hơn.
"Vậy thì tùy ngươi!" Tay phải hắn vung lên, một đạo ấm ký xanh đậm kỳ dị bắn về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu không hề sợ hãi.
Hắn không định né tránh, hắn biết mình tránh không nổi. Hơn nữa, tại sao hắn phải tránh.
Bỗng nhiên, một luồng khí thế kinh người phát ra từ Lâm Tiêu.
Thanh kiếm nhỏ màu đen trên linh hải trong thân thể hắn khẽ rung lên, nóng lòng muốn thử.
Sự ung dung, bình tĩnh của hắn đến từ đây.
Sau khi cảm nhận được sự khiêu khích của sinh tử đại năng, bản mệnh đạo khí của hắn hiếm khi muốn chủ động một lần.
Đây không kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu nhưng ngay khi bản mệnh đạo khí sắp bay ra khỏi linh hải thì ngay sau đó, Lâm Tiêu chết lặng.
Bởi vì……
Một luồng ánh sáng đầy mê hoặc đột nhiên từ dưới linh hải phá sóng mà ra.
Nó còn lao ra nhanh hơn một bước so với thanh kiếm nhỏ màu đen.
Lâm Tiêu: "???"
Trong chớp mắt, trong lòng bàn tay của Lâm Tiêu giống như có thêm một thứ gì đó.
Đó là tháp Cửu Bảo Lưu Ly, tỏa ánh sáng vàng trong thời gian linh vận chuyển.
Khi Lâm Tiêu nhìn rõ tòa tháp nhỏ trước mặt mình, đồng tử của hắn như muốn rơi ra ngoài.
Mặc dù dáng vẻ của tòa tháp này đã thay đổi nhưng ngay cả khi thay đổi vẻ bề ngoài hắn vừa nhìn cũng nhận ra ngay.
Nếu đây không phải là tháp Chân Long Thiên Mệnh thì là cái gì!
Sao thứ này xuất hiện ở đây?!
Đợi đã……
Lâm Tiêu đột nhiên phản ứng lại.
Chí bảo mà một trăm ngàn điểm tích lũy chân long có thể đổi được đây sao?
Thứ bản thân đã tìm kiếm vài ngày, lẽ nào là...
Không phải đã vứt đi.
Xem ra, đây chính là tháp Chân Long Thiên Mệnh.
Lâm Tiêu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.