Lúc hai người bay tới chủ phong Kiếm Ma tông thì có một bóng người bay tới, sau đó quỳ một chân trước mặt Lâm Tiêu.
“Dạ Cô Thành, tham kiến tiền bối!” Bóng người đó cung kính nói.
Người này hoá ra là Dạ Cô Thành, là người đứng thứ 18 trong bảng xếp hạng Chân Long, cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh. Cũng chính là người lúc ở hội đấu giá Lâm Tiêu đã dùng một viên Tam Khí Đan Vụ Huyền Minh đan để đổi lấy một năm bảo vệ cho Kiếm Ma tông.
Sau này lúc ông ta tới đây, Dạ Cô Thành bị Ngụy Vương đã chết kia dùng chiêu làm trọng thương. Sau khi hắn chữa trị cho đối phương, chưa đợi được đối phương tỉnh lại hắn đã phải rời đi.
“Vết thương lần trước sao rồi?” Lâm Tiêu hỏi.
“Đa tạ tiền bối quan tâm, đã hồi phục hoàn toàn rồi.” Dạ Cô Thành cung kính đáp.
Ông ta bây giờ càng lúc càng nể phục tiền bối Lâm Tiêu. Không những luyện đan như thần, võ đạo cũng làm người ta ngạc nhiên không thôi.
Bây giờ còn đứng thứ nhất bảng Chân Long, đây là chuyện ông ta có nằm mơ cũng chả dám mơ tới.
“Phương tông chủ có ở trong tông không?” Lâm Tiêu hỏi.
Có thể nguyên nhân là vì bảng Chân Long nên dạo này khí vận trong Kiếm Ma tông có vẻ nồng đậm hơn. Linh khí cũng dồi dào hơn những chỗ khác.
“Phương tông chủ có ạ, nhưng Phương tông chủ vừa đột phá Hoá Đỉnh cảnh nên đang bế quan.” Dạ Cô Thành vội vã đáp.
“Ồ? Hoá ra là Hóa Đỉnh cảnh???” Lâm Tiêu có chút ngạc nhiên.
Lần trước gặp mặt rõ ràng còn cách rất xa, ước chừng 10 năm nữa vẫn còn khó. Sao bây giờ lại đột phá thành công nhỉ.
Phương tông chủ, có chút nhanh đó!
“Vậy Cảnh lão và Mục lão chắc là có trong tông chứ.” Lâm Tiêu lại hỏi.
“Khụ……thưa tiền bối, hai vị này cũng vừa đột phá thành công Hoá Đỉnh cảnh, cũng đang bế quan ạ.” Dạ Cô Thành đáp.
Lúc này thì Lâm Tiêu ngốc hoàn toàn.
Ba người cùng đột phá Hoá Đỉnh cảnh? mới có mấy ngày chưa gặp. Hơn nữa tu vi của hai lão đầu này còn kém Phương tông chủ.
Chả nhẽ……
Lâm Tiêu hình như đoán ra cái gì đó, chả nhẽ là hiệu quả cho mình đạt hạng nhất bảng Chân Long.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc truyền từ trong chủ phong ra.
“Ái dà, tên nhóc nhà ai quay về thế này!! Ha ha ha!”
Chưa nhìn thấy người đâu mà đã nghe thấy giọng trước.
Với giọng điệu lười biếng như vậy, Lâm Tiêu không cần đoán cũng biết đó là ai.
Ngay sau đó, ba bóng người xuất hiện trước mặt hắn.
"Đệ tử Lâm Tiêu, xin chào Phương tông chủ, Cảnh lão và Mục lão!" Lâm Tiêu cực kỳ nghiêm túc và khách khí nói.
Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây.
Cả ba người họ đã giúp đỡ hắn ở những mức độ khác nhau trên con đường tu luyện.
Huống chi bản thân bây giờ còn chưa đạt đến Hoá Đỉnh, tức là tương lai trở thành Sinh Tử cảnh đại năng, hắn cũng sẽ không quên ba người này.
"Tiểu tử thối, ngươi khách khí như vậy làm gì, cũng không phải người ngoài!" Mục lão cười nói.
"Lâm Tiêu, đừng để ý lão già này, lần này ba người chúng ta coi như nợ ngươi một ân tình." Ánh mắt Phương tông chủ nhìn Lâm Tiêu sáng lên.