Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 462: Giống hệt như một khẩu súng trường vậy




Trong nháy mắt, tất cả những nghi ngờ trong lòng chu tước đã được giải quyết, tâm trạng nó rất tốt.

Lâm Tiêu ở phía bên kia, nghe những lời của chu tước cung kính truyền tới, vẻ mặt của hắn càng thêm kỳ quái.

Thật sự là chu tước!

Chuyện này, chuyện này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hiến Tế Ý Cảnh này thực sự đã triệu hồi chu tước ra. Vậy tác dụng thực sự của ý cảnh này là gì?

Nhất thời, Lâm Tiêu có chút bối rối. Có vẻ như cần thử nghiệm luyện tập nhiều hơn mới có thể làm rõ.

"Ta triệu ngươi tới đây đương nhiên là có chuyện, ta có một số vấn đề liên quan đến cách giải quyết sinh tử đại kiếp của ngươi, ta có chút manh mối." Lâm Tiêu nghiêm túc truyền âm nói.

"Cái gì!! Thật sao! Tôn thượng đại nhân!" Ánh mắt chu tước vui mừng không thôi, cơ thể to lớn bắt đầu run rẩy không ngừng.

Câu này đối với nó mà nói là một tin tức tuyệt vời.

"Đương nhiên là thật, ngươi hãy giải quyết người của thần tộc Dao Trì, sau đó chúng ta hãy tìm một nơi để nói chuyện." Lâm Tiêu thông qua truyền âm nhẹ giọng nói.

"Rõ!! Tôn thượng đại nhân, ta sẽ ngay lập tức giết hắn!!" Chu tước vội vàng nói.

"Đừng giết chết, giữ lại nửa hơi thở là được rồi." Lâm Tiêu lại nói.

"Được, tôn thượng đại nhân! Vậy ta xông lên đây!"

"Ừm!"

Một người, một chim tước, dùng linh thức truyền âm.

Cho nên nói nhiều như vậy cũng chỉ mất không tới vài phút.

Ngay ở phía dưới, khi người của Kiếm Ma tông đang đoán xem Chu Tước này là thần thánh phương nào, là địch hay là bạn.

Chu Tước đã quay đầu lại, nhìn về phía người trung niên của thần tộc Dao Trì kia. Trong ánh mắt không hề có thiện ý mà chỉ có sát ý.

“Yêu Vương các hạ, không phải ta làm phiền tới ngài đâu. Là hắn, thật sự là hắn!” Người trung niên cũng có chút cạn lời rồi, trong lòng nghĩ, Chu Tước này không phải là không hiểu tiếng người đấy chứ.

Sau đó, một sức mạnh mang ánh sáng màu đỏ kì lạ từ trên người Chu Tước tỏa ra tứ phía.

Ánh sáng màu đỏ bao phủ toàn bộ Kiếm Ma tông và các khu vực phụ cận.

Người trung niên trợn trừng mắt.

Đôi mắt Lâm Tiêu thì lóe sáng.

Lĩnh Vực!

Trước kia, khi ở thánh địa Thái Tuế, Lâm Tiêu đã từng thi triển một chiêu, lúc đó hắn vẫn chưa nhận ra.

Bây giờ hắn đã có Đan Đạo Ý Cảnh viên mãn, tu luyện ra Đan Chi Lĩnh Vực.

Cảnh tượng quen thuộc này, hắn đương nhiên là nhận ra.

“Yêu Vương các hạ, ngài làm gì vậy....” Người trung niên cau mày chất vấn,

Cường giả bậc này sẽ không vô duyên vô cớ phóng ra Lĩnh Vực của bản thân.

“Giết ngươi!” Ánh mắt Chu Tước sắc bén.

Không gian xung quanh người trung niên kia xuất hiện từng quả cầu lửa nóng rực, nhanh chóng bao phủ lấy lão ta.

Đặc biệt là phía sau lưng.

Số lượng cầu lửa còn gấp mấy lần so với những vị trí khác.

Ầm ầm ầm!

Những quả cầu này còn chưa hoàn toàn tiến lại gần đã lập tức phát nổ.

Giống hệt như một khẩu súng trường vậy.

Tấn công ở cự ly gần như vậy, khiến người ta không cách nào tránh đi được.

Sau khi hét lên một tiếng thảm thiết, người trung niên hóa thành một luồng sáng, lập tức vọt ra ngoài.