Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 551




“Là một con thú bảo vệ Tuế Nguyệt, thực lực vô cùng mạnh, đặc biệt là độ rắn chắc của da thịt, ngay cả thanh linh đao cực phẩm của ta cũng bị gãy trong nháy mắt.”

“Ta...ta có thể không phải là đối thủ của nó...!!” Thánh tử Dao Trì lắp bắp nói.

Nghe thấy vậy, hai đại năng Sinh Tử Cảnh kinh hãi ngây ra.

Thánh tử đại nhân trước giờ đều vô cùng tự tin, nay lại thừa nhận không đánh lại đối phương.

Đây...đây....thú bảo vệ trong này xem ra thật sự là vô cùng mạnh rồi.

Thánh tử Dao Trì đã khôi phục được phân nửa lại lần nữa tiến vào cửa của cấm chế Tuế Nguyệt, muốn thử uy lực của con thú bảo vệ kia.

Nhưng chưa quá ba giây...

Một bóng người nhuốm máu lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài.

“A!! Đáng ghét quá mà!!!”

“Hai ngươi ở đây trấn thủ, ta đi tìm thánh chủ một chuyến!” Thánh tử Dao Trì nói xong, thân hình nhoáng một cái, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Chỉ để lại hai đại năng Sinh Tử Cảnh với vẻ mặt đầy kinh hãi.

Hai cường giả đại năng cũng không dám đến gần cửa vào, nơi cửa vào tràn ra khí tức Tuế Nguyệt nồng đậm, luồng khí tức này làm bọn họ rợn đến tận xương, sắc mặt cũng trở nên kinh hoàng.

Đó là lý do tại sao họ chỉ đứng ngoài nhìn mà không dám bước vào, nếu hai người bọn họ đi theo Thánh Tử vào trong vậy toàn bộ sức mạnh của họ chỉ để dùng chống lại khí tức Thái Tuế này.

“Thật không dám tin trong Dược Sơn lại tồn tại một thứ đáng sợ đến thế.”

“Đến cả Thánh Tử cũng không làm gì được nó, ngoại trừ Thánh Chủ thì chắc chả ai dám tiến vào trong.”

Hai cường giả đại năng không ngừng cảm thán, tuy nhiên vào chính lúc này, một bóng người vô cùng quen thuộc bay tới.

Là, là Thánh Tử đại nhân?

Hai cường giả: “????”

Sao…….sao chuyện này cứ sai sai thế nhỉ. Không phải Thánh Tử vừa mới bay đi tìm Thánh Chủ sao? Thế đây…..là ai nhỉ?

Sao bây giờ lại bay từ trong cửa vào ra đây vậy, mà nhìn có vẻ thê thảm hơn lúc nãy. Nửa người như muốn gục hẳn xuống, hơi thở hỗn loạn.

Hai cường giả đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.

“Thứ chết tiệt, sao lại mạnh tới vậy!” Thánh Tử Dao Trì nhổ ra một ngụm máu ánh mắt không can tâm.

Hắn nói xong câu này nhưng hai kẻ đối diện không ai đáp lại, Thánh Tử cau mày hoài nghi nhìn lại hai cường giả đại năng. Hắn bị đánh bay ra ngoài thế này, chả nhẽ hai tên này không nhìn thấy gì?

Nhưng lúc Thánh Tử thấy được sự nghi ngờ và khó hiểu trong mắt hai người đối diện, lúc này hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng.

“Hai người các ngươi làm sao vậy?” Thánh Tử hỏi.

“Ngài, ngài là Thánh Tử đại nhân?” Một trong hai người nghi ngờ lên tiếng.

Thánh Tử Dao Trì nghe thấy lời này thì mặt lại càng nhăn nhó, tự nhiên trong lòng thấy kỳ quặc.

“Bản Thánh Tử bây giờ không có tâm trạng nói đùa.” Thánh Tử trợn mắt nói.

“Khụ, Thánh Tử đại nhân, ngài, ngài tu luyện bí thuật phân thân gì?” Cường giả đại năng vội vàng lên tiếng hỏi.