“Quét sạch bảng tinh anh? Thế thì chưa chắc đã không được!” Lâm Tiêu tự tin, nhẹ nhàng nói.
“Lâm Tiêu sư đệ, lời này không thể nói bừa đâu, chúng ta cứ khiêm tốn một chút thì tốt hơn.” Ngô Tông Thừa vội vàng nhắc nhở.
Đây là Thiên Sơn Phong đó, nếu là ở Xích Viêm Phong, thế thì nói bừa cái gì cũng được.
“Haha, quét sạch bảng tinh anh??? Thật sự cho rằng đánh bại mấy tên phế vật thì chính là vô địch rồi à???” Một giọng nói âm trầm từ bên cạnh vang lên.
Ngô Tông Thừa quay đầu nhìn, trên mặt lộ vẻ kiêng dè.
“Lâm Tiêu sư đệ, người này là Trần Hùng đứng thứ tư trên bảng tinh anh, tu vi đạt tới Luân Hải Cảnh tầng thứ tư, là một đệ tử tu đao, hơn nữa...đã lĩnh ngộ được hình thức sơ khai của đao ý.” Ngô Tông Thừa vội vàng nói nhỏ.
Đao tu?
Hạng thứ tư bảng tinh anh?
Lĩnh ngộ hình thức sơ khai của đao ý?
Cũng là một đối thủ không tồi đấy, Lâm Tiêu nhìn Trần Hùng, trên người phát ra một tầng kiếm thế.
Trần Hùng vốn dĩ coi thường Lâm Tiêu, bây giờ cảm nhận được kiếm thế, đôi mắt khẽ nheo lại.
Kiếm thế ở trình độ này, chẳng trách mà ngươi ngông cuồng như vậy, chắc ngươi đã lĩnh ngộ được hình thức sơ khai của kiếm ý nhỉ.” Trần Hùng nhìn hắn với ánh mắt sáng rực.