Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 942:  Có vấn đề




Nếu như trong điều kiện tương đồng thì chắc hắn đã bị đối phương bỏ xa rồi.

Khí tức tản ra cho thấy tu vi của người này cũng chỉ là Sinh Tử Cảnh hậu kỳ, Tôn Hoàng Giới đúng là Tôn Hoàng Giới, hoàn toàn không thể xem thường được đâu.

Cứ giằng co như vậy suốt nửa tiếng.

Khoảng cách giữa hai người mới dần rút ngắn lại một chút.

Dù sao thì thể chất của Lâm Tiêu cũng thuộc loại đặc biệt biến thái.

Người khác mệt thì hắn vẫn duy trì được trạng thái thể lực và tinh lực hoàn toàn sung mãn.

Nếu như cứ tiếp tục truy đuổi, nói không chừng đuổi thêm hai ngày nữa là có thể đuổi kịp người kia.

Người đàn ông cõng bia đá cũng đã phát giác được tình huống này.

Cứ tiếp tục như này thì chỉ e là không có lợi cho hắn ta.

Không còn cách nào khác, hắn ta không nhịn được mà quay đầu tức giận hỏi: “Này! Đợi tí đã, ta muốn hỏi ngươi, ngươi biết ta sao?”

Nghe đối phương hỏi vậy, Lâm Tiêu mới nhìn rõ diện mạo của đối phương, từ góc độ vẻ bề ngoài thì đối phương cũng là thiếu niên gần giống mình.

Diện mạo không kém hơn hắn, cũng được coi là tuấn tú.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chỉ là…

Dưới sự quan sát thông qua thần thức cực mạnh của Lâm Tiêu, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy gương mặt của đối phương có chút kỳ quái.

Trông như là giả vậy, nhưng trong chốc lát lại không nói ra được là giả chỗ nào.

Người đàn ông cõng tấm bia đá nghe thấy lời đáp của Lâm Tiêu thì suýt nữa là hộc máu.

“Không phải chứ! Ngươi không biết ta thì ngươi đuổi theo ta làm cái gì!!! Ngươi bị bệnh hả!” Người thanh niên đó suýt nữa thì tức chết rồi.

Nếu không phải hắn ta thầm cảm nhận được mấy nữ nhân kia vẫn đang trên đường đuổi theo hắn.

Thì hắn ta đã ra tay trước, xử lý tên tiểu tử kỳ lạ này trước rồi tính.

“Cái thứ ngươi cõng trên lưng kia có thể cho ta xem một tí được không?” Lâm Tiêu không nói nhiều, trực tiếp nói ra mục đích của mình.

Nghe thấy lời này, người thanh niên cõng bia đá kia mới bừng tỉnh.

Vốn dĩ định mắng đối phương vài câu, nhưng mắt hắn ta đảo quanh, dường như nghĩ tới chuyện gì đó.

“Đạo hữu, vậy ta muốn hỏi một chút, thông đạo giữa hai thế giới rốt cuộc là sao vậy? Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã, rồi ta sẽ cân nhắc chuyện xem bia đá.” Người thanh niên vừa chạy vừa bày ra vẻ mặt thân thiện hỏi.

Lâm Tiêu nhăn mày.

Thái độ của đối phương có chút không đúng.

Vừa rồi còn mang vẻ mặt như muốn rút kiếm chém người, hắn đã định ra tay rồi cơ.

Hắn chỉ trông mong đối phương ra tay, cứ truy đuổi như này cũng không phải là cách.

Nhưng thái độ của đối phương bỗng chốc lại tốt lên.

Sự tình khác lạ thì ắt có biến.

Lâm Tiêu thầm đề phòng.

“Thông đạo giữa hai thế giới hôm nay vừa mới mở ra, tình hình cụ thể ta cũng không biết. Trước mắt thì thông đạo là con đường một chiều, người của Tôn Hoàng Giới có thể đến đây, thường thì chỉ cho phép cường giả Đại Đế qua. Hơn nữa, người đã sang thì tạm thời không quay về được đâu.” Lâm Tiêu giải thích một lèo.

Nửa thật nửa giả.

Hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết, thông đạo giữa hai thế giới bị mở ra là do hắn làm.

“Ồ! Thì ra là vậy! Cánh cổng phong ấn thứ ba vẫn chưa tìm thấy, hahaha, thật đúng là ông trời giúp ta mà!!" Trong mắt người thanh niên lóe sáng, bỗng chốc trong lòng liền vui sướng.

Ngay sau đó, hắn dừng lại.

Lâm Tiêu cũng dừng theo.

Hai người duy trì một khoảng cách an toàn.

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn đối phương mang theo vẻ kiêng kị.

Trực giác của hắn nói cho hắn biết, người này chỉ e là không đơn giản.

“Đạo hữu, cảm ơn sự giải đáp của ngươi, nếu ngươi đã muốn xem bia đá này, vậy thì cho ngươi mượn vài ngày cũng chẳng sao, vài ngày sau ta sẽ tới lấy!” Người thanh niên kia liền đặt bia đá xuống đất, sau đó xoay người liền bay về phía xa.

Dường như cũng chẳng ngoảnh đầu lại.

Lâm Tiêu nheo mắt, nhăn mày.

Có vấn đề.

Tấm bia đá này vừa nhìn là biết bảo vật cơ duyên cực phẩm, người này vậy mà lại hào phóng vứt nó lại cho mình?

Có món hời từ trên trời rơi xuống như vậy sao?

Nhưng dưới thần thức Đại Đế của hắn, người thanh niên kia đã hoàn toàn rời đi rồi.

Kỳ lạ!

Quá kỳ lạ!

Đợi mấy phút sau, sau khi không thấy có động tĩnh gì, Lâm Tiêu mới cẩn thận từng chút một lại gần tấm bia đá.