Vân Dã

Chương 42




Qua mùng năm, một nhà Văn Dã bắt đầu bận rộn, ai làm việc nấy. Văn Hòa Vũ vốn chẳng thể thảnh thơi, ở nhà mấy ngày nay đã làm trễ nãi không ít công việc. Lan Thư từ sáng sớm đã kỹ lưỡng hóa trang. Mang theo cặp táp và kiếng đen, thoắt một cái biến hóa thành vị nữ doanh nhân, cùng Văn Hòa Vũ đi thị sát công ty. Bốn ông bà lão cùng nhau ra sân bay. Chuyến đi Ai Cập này vốn dĩ chỉ là ông nội Văn Quốc Cường thuận miệng bịa chuyện, kết quả bà nội Vương Quế Trân lại biến thành việc thật, lôi chị gái xui gia thân thiết đặt ngay vé máy bay. Hai cặp thông gia bốn chiếc vé, mang ngay hành lý xuất môn đi du lịch. Dự tính là mang theo luôn cả hai người Văn Dã, nhưng kỳ nghỉ Tết của hai đứa không được nhiều, không thể làm khác hơn ngoài hẹn lại vào kỳ nghỉ hè. Văn Dã đi đưa tiễn ông bà, mới từ sân bay đón taxi về lại nhà. Vân Nhạc mang bữa trưa đã nấu xong, tại phòng ăn bày ra bát đũa. Vừa nghe tiếng bước chân liền nghiêng đầu ra, nhìn thấy hắn liền nói: “Có thể ăn cơm rồi.”

Mấy ngày trôi qua, cậu tựa hồ như không có sự khác biệt. Lâm Ngộ tái xuất hiện chỉ như một khúc nhạc dạo cực kỳ ngắn, nhấc lên trong lòng cậu một đợt sóng nho nhỏ, rồi lại tan biến vô thanh vô tức. Văn Dã ngồi xuống bàn cầm đũa lên, gắp một chút cần xào. Vừa nhai một phát liền ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Vân Nhạc. Vân Nhạc vẫn là từng miếng chầm chậm mà ăn, không có gì khác thường. Hắn đột nhiên cất tiếng gọi: “Nhạc Nhạc.”

“Hả?” Vân Nhạc dừng động tác tay lại, hỏi: “Làm sao vậy?”

Văn Dã nâng cằm lên, gắp một rau cần, cười híp mắt đút tới miệng của cậu. Vân Nhạc to mắt nhìn, vô thức hướng phía trước vươn người đến. Cậu không biết mình nãy giờ đang suy nghĩ điều gì, mãi cho đến tận lúc Văn Dã đút cho ăn, mới như đột nhiên khôi phục vị giác, kinh hãi mà nói: “Ngọt quá…”

Văn Dã hỏi: “Nghiên cứu khẩu vị mới cho món này sao?”

Vân Nhạc lắc đầu, đoán chừng là không chú ý đã đem muối lẫn lộn thành đường rồi. Cậu vội đem dĩa rau vào trong bếp, xào lại một phần khác.

Ba giờ đêm, trong phòng ngủ im lặng như tờ. Văn Dã nằm trên giường chưa ngủ, người bên cạnh cũng đang lăn qua lộn lại, cứ như một chú heo nhỏ ủi tới ủi lui. Trong bóng tối có thể thỉnh thoảng cảm nhận được vài ánh nhìn về phía mình, một cánh tay kéo kéo áo ngủ của hắn, tựa hồ muốn đánh thức hắn, nhưng lại do dự không muốn phiền hắn nghỉ ngơi. Văn Dã vẫn không nhúc nhích, tuy rằng vẫn còn thức, nhưng có nhiều chuyện, hắn hy vọng Vân Nhạc nên tự chính mình suy nghĩ, tự quyết định lấy cho bản thân mình.

Vân Nhạc gần đây rõ ràng đang che giấu tâm sự, tuy rằng không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng lại thường rất thất thần.

Rốt cuộc cậu vẫn là nhịn không được, kéo kéo áo của Văn Dã, nhẹ giọng gọi hắn: “Đại Bảo Bảo…”

“Sao vậy?” Vân Dã đáp lời.

Vân Nhạc đáp: “Đại Bảo Bảo, em không ngủ được.”

Văn Dã trở mình, ngồi dậy mở đèn đầu giường. Vân Nhạc cũng cùng lúc ngồi dậy, nhìn hắn nói: “Xin lỗi, đánh thức anh rồi.”

Văn Dã đem cậu ôm vào trong lòng, mở miệng hỏi: “Có tâm sự gì sao?”

“Ừm.” Vân Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, “Có thể kể cho anh nghe không? Giờ em rối trí quá, không biết nên làm thế nào.”

“Tất nhiên rồi.” Văn Dã đáp: “Chuyện gì cũng có thể tâm sự với anh, anh sẽ cùng em giải quyết.”

Vân Nhạc dùng sức gật đầu lia lịa, rồi nói: “Là chuyện của mẹ em.”

Quả nhiên, chuyện như vậy bất luận là rơi xuống đầu ai, đều cũng không dễ dàng vượt qua. Văn Dã bèn hỏi: “Em hận bà ấy sao?”

“Hận?” Vân Nhạc cùng hắn mười đầu ngón tay nắm chặt vào nhau, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây thì em có hận, nhưng thực tế là trách hờn bà ấy nhiều hơn, rồi sau đó… cũng không còn cảm giác gì nữa, có hận hay không em cũng chẳng để tâm đến nữa. Nhưng vẫn cảm thấy có chút không vui.”

“Tại sao?” Văn Dã chỉnh đèn giường thấp xuống một chút, sợ đôi mắt của cậu nãy giờ đã quen với bóng tối, đột nhiên bật đèn lên, sẽ cảm thấy không được thoải mái. Hắn cầm di động lên, liếc nhìn thời gian một chút, rồi đặt xuống bên cạnh gối.

Vân Nhạc hướng vào lồng ngực của hắn cạ cạ, ngửa đầu lên nói: “Bà ấy, có phải là từ ban đầu đã có ý định không quay trở về? Khi đó nói em chờ bà ta quay lại, cũng chỉ là đưa ra một cái cớ, có đúng hay không?”

Văn Dã nhéo mũi của cậu, cảm thấy được cậu ngốc đến độ khiến người ta phải phì cười, nhưng cùng lúc cũng khiến người khác phải đau lòng, “Em cảm nhận như thế nào?”

“Em cảm thấy đúng là như vậy.” Vân Nhạc đáp: “Trước đây em cũng nghĩ tới việc bà ấy chỉ gạt em thôi, nhưng càng tin tưởng hơn về việc bà ấy sẽ quay lại, vì dù gì bà ta cũng là mẹ em. Có thể bà ấy không thích em lắm, nhưng vẫn mua cho em cặp sách mới, vẫn bảo vệ cho em. Thế nên lúc đó em mới nghĩ, có lẽ lời bà ta nói là sự thật.”

“Ngốc quá đi.”

“Em không có ngốc.” Vân Nhạc lắc đầu phản bác.

“Chính là rất ngu ngốc.” Văn Dã tiến công cậu: “Nếu em đã ý thức được như vậy, tại sao còn muốn chờ bà ta nữa?”

Vân Nhạc mím chặt môi, trầm ngâm hồi lâu: “Em sợ bà ấy quay về.”

Văn Dã: “Hả?”

Vân Nhạc hỏi lại: “Có phải là rất mâu thuẫn không?”

“Không biết nữa.” Văn Dã bảo cậu nói tiếp.

“Em sợ một ngày nào đó bà ấy thật sự quay trở về, nếu như không có em ở đó chờ mẹ, bà ấy nhất định sẽ rất buồn bã. Hơn nữa, Vân Cẩm Bằng lại khỏe như voi, vừa thấy bà ấy nhất định sẽ rất tức giận. Em ngày xưa, thậm chí là đến tận bây giờ, đều luôn hiểu được lý do vì sao mẹ lại bỏ đi. Chính là vì Vân Cẩm Bằng kia thật sự rất hung hãn, đối với mẹ cũng không hề nương tay. Bà ấy dù gì vẫn là một người phụ nữ, thân thể yếu mềm, rất dễ đổ máu bị thương, cho nên em mới không dám rời đi. Em sợ một ngày nào đó mẹ quay về, nếu như em không ở đó, bà ấy một thân một mình, làm sao có thể đối mặt với ông ta?”

Văn Dã vuốt tóc của cậu, hỏi: “Thế nên em mới ngu ngốc mà chờ bà ta lâu đến như vậy sao?”

“Đúng vậy. Ngày xưa, là hy vọng mẹ có thể quay trở về để bảo vệ em. Mà sau đó lại là sợ một ngày nào đó bà ấy đột nhiên quay lại, em phải ở đó để bảo vệ mẹ.”

“Lần này em gặp lại bà ấy, kỳ thực có chút tức giận.” Vân Nhạc từ trong lồng ngực của hắn chui ra, đôi mày nhíu cả lại, hai gò má tức nhận đến nhô cả lên, “Nếu như ngay từ ban đầu bà ta đã không muốn quay trở về, tại sao lại không nói thẳng với em? Nếu như bà ấy trực tiếp nói là không muốn gặp em nữa, vậy em đã sớm trốn thoát khỏi đó rồi. Làm gì có khả năng cứ ở lại nơi đó mà chờ đợi bà ấy chứ?”

Văn Dã ngắm nhìn những biểu tình hết sức sống động của cậu, hoàn toàn không nghĩ cậu có thể tức giận như vầy, tâm lý mềm nhũn cả, hỏi: “Trước đây em cũng có cơ hội chạy trốn à?”

Vân Nhạc đáp: “Có rất nhiều cơ hội. Sau khi mẹ bỏ ra đi, Vân Cẩm Bằng rất ít khi ở nhà, càng thường xuyên say rượu đến bất tỉnh nhân sự. Cho nên việc chạy trốn đối với em mà nói, thực sự rất dễ dàng. Kỳ thực nhiều năm trôi qua, em đã vì bà ấy mà tìm đủ mọi lý do để thanh minh cho việc bà bỏ đi một mình. Có lẽ bà ấy muốn bắt đầu lại từ đầu, sẽ có gia đình mới, cũng có thể là do người đàn ông đi cùng bà không muốn em làm vướng bận, hoặc có thể do em là con của Vân Cẩm Bằng, nên bà ấy mới chán ghét đến như vậy. Chỉ như vậy thì em mới có thể gắng gượng thông cảm cho bà được, nhưng mà… Bà ấy sao lại không chịu nói rõ ràng ra? Em biết em chỉ là đứa con ghẻ…”

“Không phải.” Văn Dã ngắt lời cậu: “Em là Bảo Bảo của anh, không phải là đứa con ghẻ.”

Vân Nhạc dừng lại chốc lát, vểnh môi nở nụ cười, nói tiếp: “Kỳ thực em cũng không còn hận bà ấy nữa. Coi như trước đây có hận, nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, cũng không còn cảm giác gì nữa. Nhưng mà mấy ngày nay, em cảm thấy rất phiền muộn.” Cứ như đang sàng đậu, có bao nhiêu bầu tâm sự đều đem trút hết cho Văn Dã nghe, mảy may không giấu diếm điều gì.

“Phiền muộn chuyện gì?” Văn Dã kiên nhẫn hỏi.

Vân Nhạc trả lời: “Em muốn bà ấy nói chuyện rõ ràng với em. Nếu như bà xác định không còn muốn gặp em, liền trực tiếp nói với em như vậy. Em sẽ không bao giờ đến quấy rối cuộc sống riêng của bà, bà cũng không cần phải sợ bất cứ điều từ em.”

Văn Dã vỗ về sau gáy của cậu, nhìn ngắm một bên sườn mặt của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Chỉ là muốn cùng bà ta nói chuyện rõ ràng, đơn giản vậy thôi sao?”

“Đúng vậy. Nếu như còn có cơ hội gặp mặt, sẽ nói chuyện rõ ràng với bà ấy. Nói cho bà ấy biết là em không chờ đợi bà nữa. Còn nếu như không gặp lại, thì cũng không cần thiết nữa. Đại Bảo Bảo, anh nói xem, bà ấy thực sự không nhận ra em sao? Em thay đổi rất nhiều sao?”

Văn Dã trầm mặc vài giây, mới đáp lời: “Hẳn là không nhận ra. Em nghĩ xem, lúc bà ta bỏ đi, em chỉ mới là một đứa bé nhỏ xíu thôi. Hiện tại em đã là một thanh niên trưởng thành biết nói chuyện giường chiếu rồi.” (Mèo: trời đu, Dã, sao em có thể mất nết như vậy chứ:>>>)

“Cũng đúng ha.” Văn Dã nói như vậy, tâm lý của Vân Nhạc hoàn toàn giãn ra được một chút, “Dù sao thì tướng mạo của bà ấy lúc đó đã định hình, còn em vẫn đang không ngừng tăng trưởng đúng không?” Nói xong còn đưa tay lên đỉnh đầu, hươ tay múa chân khoe chiều cao.

Văn Dã đem tay cậu kéo đến nắm trong lòng bàn tay mình, hôn một phát lên mu bàn tay của cậu, nói: “Bảo Bảo, chúng ta trở về nước đi?”

“Hả? Không chờ chú với dì giải quyết xong công việc sao?” Bọn họ hôm qua mới đồng tình muốn cùng nhau quay trở về.

“Không đợi.” Đôi mắt Văn Dã nhìn xa xăm, âm thầm lóe một tia đạo quang, “Trước khi trường bắt đầu lại, chúng ta cùng dạo hội chùa đi?”

“Hội chùa rất náo nhiệt sao?”

Văn Dã tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cậu, thấp giọng nói: “Rất náo nhiệt, có hoa đèn nè, còn có kẹo hồ lô hình người nữa.”

Vân Nhạc hỏi: “Vậy em có thể yêu cầu thợ làm kẹo hồ lô làm cho một cái Đại Bảo Bảo không?”

Văn Dã trong bóng tối nhẹ giọng cười: “Được chứ, vậy anh cũng sẽ nói người thợ làm cho anh một cái Tiểu Bảo Bảo. Anh sẽ đem Tiểu Bảo Bảo ngậm vào miệng.”

Vân Nhạc lắc đầu nguầy nguậy: “Không được không được, em sợ anh sẽ thay lòng đổi dạ mất.” (Mèo: bé Nhạc ghen với cả kẹo hồ lô luôn rồi:>>>)

~ Hoàn Chương 42 ~