Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 46: Ghen Tị




Trong sương phòng ở Hạo Nguyệt Điện của Cẩm Hoa Cung dùng làm thư phòng an tĩnh không một tiếng động, ngoại trừ hoàng đế phê duyệt tấu chương, cũng chỉ có mấy cung nhân ngự tiền như pho tượng lặng lẽ đứng hầu.



Bên cửa sổ mở nửa cánh, Chiêu Phi đứng ở ngoài, đã do dự chần chờ hồi lâu.



Thật châm chọc!



Nàng chưa bao giờ ngờ bản thân ở trước mặt hoàng đế lại có ngày nơm nớp lo sợ như vậy. Nàng không phải người thích đọc sách, thư phòng này kỳ thật là vì hoàng đế mà chuẩn bị. Thời điểm còn được sủng ái, hắn thường xuyên tới đây, có khi là bận rộn chính sự, có khi cũng chỉ là đọc sách giải trí. Khi đó, nàng thường phụng dưỡng bên cạnh, chờ hắn giải quyết sự vụ xong, h ọ liền cùng nhau dùng thiện, trò chuyện.



Thải Linh cũng thông qua gian phòng này mà được tiến cử, khi đó thân mình nàng không tốt lắm, thái y dặn dò không nên thị tẩm, nàng sợ thất sủng nên mới chọn Thải Linh thay mình hầu giá. Nàng làm như không có gì mà dẫn theo Thải Linh vào phòng dâng trà, chỉ có trang điểm cho Thải Linh đẹp hơn ngày thường. Hắn là hoàng đế, chứng kiến quá nhiều sự tình, vừa giương mắt liền có thể hiểu ý bên trong, thoáng nhíu mày khó phát hiện.



Rồi sau đó, hắn đưa mắt nhìn nàng, ẩn ẩn vài phần cân nhắc, yên lặng nhìn nàng một lúc lâu. Thời điểm đó, nàng cảm nhận được hắn đang không vui, mỗi thời mỗi khắc đều muốn quỳ xuống tạ tội.



Nhưng đến cuối cùng, hắn không nói gì cả.



Hắn không thích Thải Linh, nhưng vẫn tiếp nhận vì cho nàng mặt mũi, giống như lúc trước hắn không thích Hàm Ngọc bên người Quý Phi, lại cũng vì Quý Phi mà tiếp nhận.



Loại sự tình này thật sự vi diệu, tuy đi lâm hạnh một nữ nhân khác, nhưng nói đến cùng lại là cho các nàng mặt mũi. Nếu hắn bác bỏ các nàng, sự tình truyền ra, lục cung chắc chắn sẽ chê cười.



Ngày ấy tâm tình của Chiêu Phi cũng rất vi diệu, một bên cảm thấy may mắn vì hắn tiếp nhận, một bên lại nảy sinh căm ghét với Thải Linh nói không rõ. Sau hôm đó, nàng thường tìm Thải Linh phát tiết, dù sao hắn cũng không để ý tới nàng ta, người khác càng sẽ không đi quản.



Hiện tại, trường hợp nàng gặp phải không khác mấy, vũ cười mi thanh mục tú dáng người mềm mại đã đợi phía sau một lúc lâu, hơn hai mươi người, đây là nữ tử quyến rũ nhất.



Nhưng, nàng lại không có tự tin dẫn nàng ta vào.



Nàng không biết hoàng đế có còn giống lúc trước sẽ cho nàng mặt mũi này không, lúc này cứ thấp thỏm bất an không biết mở miệng thế nào.



Khi đó dẫn Thải Linh vào nàng đã nói gì?



Chỉ hai câu đơn giản: "Đây là Thải Linh, trước đây Hoàng Thượng cũng gặp, là của hồi môn của thần thiếp. Gần đây thân mình thần thiếp khó chịu, đành phải để nàng ấy thay mình phụng dưỡng."



Hiện tại nàng lại hoàn toàn không biết nói thế nào.



Khăn lụa trong tay đã bị vò nát.



Chiêu Phi thở dài: "A!"



Vũ cơ chần chờ ngẩng đầu, trong mắt trong trẻo tràn đầy nghi ngờ: "Nương nương?"



Chiêu Phi lắc đầu, áp lực đến muốn hét to, lại không dám quấy nhiễu, đành hạ giọng: "Ta không vào trong, tự người vào dâng trà, sau đó nghiên mặc cho Hoàng Thượng là được. Hoàng Thượng vừa xem ngươi khiêu vũ, sẽ nhớ ngươi."



Vũ cơ hoảng hốt, sau khi định thần mới cúi đầu hành lễ: "Vâng."



Tiếp theo, nàng cầm khay trà, vững vàng đi tới, cung nhân ngự tiền canh giữ thấy vậy vội mở cửa.





Đầu cũng không dám nâng, nàng quy quy củ củ mà dâng trà lên, sau đó mang trà cũ xuống.



Hoàng đế một chút phản ứng cũng không có.



Trà cũ đưa ra, nàng lại quay về bên cạnh án thư nghiên mặc, hoàng đế vẫn không phát hiện.



Nghĩ nghĩ, nàng lấy khăn tay ra, làm bộ lau cánh môi. Chiếc khăn đã tẩm qua nước hoa lê đặc chế, hương vị thanh ngọt, đây là loại hương các nàng dùng cho y phục khi khiêu vũ, mỗi một động tác, hương thơm sẽ theo đó mà lan tràn.



Hoàng đế rốt cuộc cũng có chút phát hiện, theo bản năng nghiêng đầu.



Nàng lui nửa bước, uốn gối hành lễ: "Nô tỳ Tố Phiến, phụng lệnh Chiêu Phi nương nương tới hầu trà nghiên mặc."



Cái tên vốn không đặc biệt, nhưng vì để hoàng đế nhớ kỹ, màn thưởng vũ trước đó, Chiêu Phi cố ý gọi tên nàng ta, còn đặc biệt ban thưởng, cho nên hoàng đế vẫn còn có ấn tượng.




Vừa nghe qua, hắn liền có thể nhớ được nàng là ai, cũng có thể nhớ được màn khiêu vũ của nàng.



OoOoO



Ở Sương Mai Hiên, Hạ Vân Tự nghe nói hoàng đế ở Hạo Nguyệt Điện cả nửa ngày chưa bước ra, không khỏi cảm thấy buồn cười.



Đúng là nam nhân!



Hôm qua hắn còn chân thành thâm tình với nàng, hôm nay đã bị kiếm vũ anh tư táp sảng cuốn lấy.



Năm đó tỷ tỷ cũng như thế, hắn một bên thâm tình, một bên lại vì Quý Phi mà sở hoặc. Ngày qua ngày, tỷ tỷ thân là Hoàng Hậu tôn nghiêm không còn, mệnh cũng bị người ta đoạt lấy, hắn lại vẫn tiếp tục "thâm tình" vậy.



Cũng may chỉ có tỷ tỷ vì hắn khổ sở, nàng sẽ không. Đêm nay hắn ở lại Hạo Nguyệt Điện lâm hạnh Chiêu Phi, hay sáng mai trong cung lại có thêm một Thị Cân, nàng đều không để trong lòng.



Lại đọc thêm hai trang sách, việc này liền ra khỏi đầu Hạ Vân Tự. Oanh Thời vén màn vào báo bữa tối đã chuẩn bị, nàng liền đứng dậy ra nhà chính.



Ngồi xuống thấy đậu hủ gạch cua trên bàn, Hạ Vân Tự lại phân phó: "Ngọc Thải Nữ thích món này, các ngươi không cần tốn công qua đưa cho nàng, kêu nàng tới đây cùng dùng là đuộc."



Tiểu Lộc Tử nhận lệnh, khom người lui ra bên ngoài, vừa tới cửa đang muốn xoay người, lại vội vàng lui về phía sau: "Hoàng Thượng vạn an."



Hạ Vân Tự ngước mắt, đang muốn đứng dậy, đã nghe Hạ Huyền Thời nói: "Không đi." Dứt lời hắn liền ngồi đối diện xuống đối diện, Oanh Thời không cần nàng nhiều lời, tức khắc lấy thêm chén đũa.



Ánh mắt hắn dừng trên bàn thức ăn, mà nàng lại lặng lẽ nhìn hắn.



Nếu hắn không tới, nàng sẽ không chủ động đi tìm. Nhưng nếu hắn tới, đó lại là chuyện khác.



"Sao Hoàng Thượng lại tới lúc này?"




Hạ Huyền Thời gắp đồ ăn: "Hôm qua không phải nói sẽ cùng nhau dùng bữa sao? Nàng ăn trước, ngược lại còn hỏi trẫm?" Trong ngữ khí ẩn ẩn có bất mãn.



Hạ Vân Tự rũ mắt: "Thần thiếp còn tưởng Hoàng Thượng một lòng thưởng thức kiếm vũ, quên thần thiếp rồi."



Hạ Huyền Thời bỗng nhiên cảm thấy xung quanh toàn bị chua.



Biểu tình của nàng thanh thanh lãnh lãnh, chỉ lo gắp đồ ăn, cũng không nhìn hắn. Hắn chăm chú nhìn nàng, bỗng dưng bật cười thành tiếng.



"Kiếm vũ rất đẹp, nhưng xem hai lần cũng đủ." Hắn vừa cười vừa phất tay ý bảo cung nhân lui xuống.



Cách một cái bàn, mắt phượng của nàng nâng lên, bên trong ẩn ẩn khó chịu và ủy khuất, chỉ nhìn hắn một cái lại hạ xuống.



Hắn khẽ cười, kéo ghế ngồi bên cạnh nàng, nàng vẫn xem như hắn không tồn tại, chỉ lo ăn đồ ăn của mình.



"Ghen sao?"



Nàng nghiêng mặt, trừng mắt nhìn hắn.



"Không có." Nàng miệng cọp gan thỏ lẩm bẩm.



Hắn cười ra tiếng.



Bộ dáng nhỏ nhen này, lúc trước hắn chưa từng thấy qua.



Không chỉ ở nàng, phi tần bên cạnh cũng chưa từng thấy. Phi tần trong cung ai ai đều hiền lương thục đức, lại có cung quy, cho nên đều thành thành thật thật không có nửa điểm ghen ghét.



Nhưng bộ dáng của nàng lúc này, một chút hắn cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy nàng minh diễm hoạt bát hơn kẻ khác.




Ánh mắt đảo qua mặt bàn, Hạ Huyền Thời gắp khối măng xuân nữ tử thích nhất đưa đến bên môi nàng.



Mông mỏng nhấp một cái, nàng không ăn.



"A..." Ý cười của hắn càng đậm, "Trẫm thật sự chỉ coi hai khúc mà thôi, sau đó liền đi phê duyệt tấu chương, thấy sắp tới giờ dùng bữa tối, một chút cũng không dám chậm trễ mà chạy tới chỗ này của nàng. Đừng giận."



Nàng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, lại miễn cưỡng mở miệng hắn miếng măng kia.



Vừa ăn vào, nàng bỗng nhiên tựa người, hai tay ôm lấy hắn.



Hạ Huyền Thời không khỏi sửng sốt: "... A Tự?"



Không nghe nàng đáp, chỉ nghe một tiếng nghẹn ngào.




Hắn không dám cử động, chỉ nghiêng đầu cẩn thận nhìn nàng, nghe mỗi một tiếng vang, chần chờ hồi lâu mới duỗi tay, ôm lấy eo thon của nữ tử, vỗ nhẹ: "A Tự."



Lại nghẹn ngào một tiếng, trong thanh âm hờn dỗi của nàng tràn đầy ủy khuất: "Sao Hoàng Thượng lại như thế... Thần thiếp khổ sở cả một ngày, ngay cả rượu cũng kêu Oanh Thời hâm nóng, tưởng nếu đêm nay Hoàng Thượng quên thần thiếp, thần thiếp sẽ mượn rượu tiêu sầu, uống xong rồi ngủ, quên đi chuyện này... Hoàng Thượng sao lại còn tới đây!"



Hắn nghe tới tim đập loạn nhịp, đỡ vai nàng để nàng ngồi thẳng dậy, đối diện với cặp mắt phiếm hồng kia: "Nàng rốt cuộc có muốn trẫm tới hay không?"



Nàng cắn môi: "Thần thiếp thà rằng Hoàng Thượng không tới, để mỹ nhân kia ở cạnh hầu hạ, miễn cho ngày ngày nhớ thương, sớm muộn cũng có ngày đó, thần thiếp thà rằng đau khổ một lần."



Biểu tình quyến rũ cùng ngữ khí thê lương chọc cho người ta thương cảm.



Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng: "Nói bậy gì thế? Nào có mỹ nhân nào? Còn cái gì là sớm muộn cũng có ngày đó? Các nàng trông thế nào trẫm còn không nhớ, ngày sau cũng không muốn gặp."



Khụt khịt mấy cái, nàng không nói nữa, sắc mặt nhìn có vẻ còn tức giận, nhưng tay ngược lại đã gắp đồ ăn cho hắn.



"Cái này Hoàng Thượng thích..." Nàng nức nở nói, chọc cho Hạ Huyền Thời lại cười, nàng liền trừng mắt nhìn hắn, hắn lập tức nhịn xuống, vùi đầu vào ăn.



Oanh Thời xem mặt đoán ý, thời điểm Hạ Vân Tự nhắc tới rượu ấm liền ra ngoài nháy mắt, bảo Yến Thời mau mang bình rượu tới, hoàn thiện lời nói dối của nàng.



Rất nhanh, rượu được đưa tới, hơn nữa còn là loại mạnh, hoàng đế liếc nhìn, lại gắp đồ ăn cho nàng: "Ngoan, ăn nhiều một chút, không cho mượn rượu tiêu sầu."



Hạ Vân Tự làm như không nghe, tự rót cho mình một chung, lại rót cho hắn.



Chung rượu đẩy tới trước mặt nam tử, trên mặt nàng cuối cùng cũng có tươi cười, miệng lưỡi bỡn cợt càng trở nên vũ mị: "Hoàng Thượng tới thần thiếp rất cao hứng, không cho tiêu sầu, vậy uống một chung trợ hứng đi."



Hạ Huyền Thời cười nhạo, vừa bất đắc dĩ lắc đầu vừa nâng chén chạm cùng nàng, hai người đều uống hết.



Buông chung rượu xuống, nàng lại hứng thú rót thêm, gương mặt mang hai phần thẹn thùng, ba phần kiêu căng ngạo mạn mà nói: "Tương lai Hoàng Thượng cũng không thích các nàng, đây là ngài nói, quân vô hí ngôn, uống hết chung này thề!"



Hạ Huyền Thời bất lực với nàng, cười hai tiếng, lại nâng chén uống cạn.



Phàn Ứng Đức đứng gần đó nâng mắt, lại rũ xuống.



Hậu cung này, không ai đơn giản, rất nhiều phi ở trước mặt thánh giá và cung nhân đều là hai gương mặt khác nhau. Những kẻ phụng dưỡng bên cạnh đều có chừng mực, không lo chuyện bao đồng chính là đạo lý sinh tồn, khoanh tay đứng nhìn cũng là việc vui.



Chỉ là, gã "khoanh tay đứng nhìn" nhiều như vậy, vị Yểu Cơ nương tử này thật không giống người thường.



Nàng không phải ở trước mặt thánh giá và cung nhân có hai gương mặt, mà là ở trước mặt thánh giá cũng có rất nhiều gương mặt.



Như vậy khiến người ta không thể nắm bắt, lại có thể làm Hoàng Thượng mê say.



Đây là bản lĩnh của nàng.