Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 133






Ầm...



Một đạo kình lực từ hang động phóng ra khủng khiếp, đẩy Phi Bằng bật lùi năm trượng.



Gã lập tức la to :



- Linh muội ngừng tay, Tống huynh đây.




Bình Bình...



Hai luồng kình khí cuồn cuộn xô ra như trả lời Phi Bằng.



Đồng thời ở cửa hang xuất hiện một quái nhân râu tóc bờm xờm, đôi mắt chiếu ngời ánh sáng xanh lè khủng khiếp.



Quái nhân chỉ ậm ọe mấy tiếng kỳ dị, song thủ khua lia lịa như xua đuổi Phi Bằng không cho lại gần.



Phi Bằng vừa bước tới, quái nhân lại dựng song chưởng sẵn sàng tấn công, ánh hung quang chiếu ngời trên đôi mắt.



Nhanh như chớp, Phi Bằng lao thẳng vào quái nhân. Nhưng con người dị dạng ấy còn nhanh hơn, đã kịp xuất song chiêu nổ bùng dữ dội. Phi Bằng liền vỗ ra hai đạo hỏa khí áp đảo đối thủ trong nháy mắt.



Rầm rầm...




Tống Linh hỏa chưởng chạm luồng áp khí của quái nhân nổ bùng, hất con người kinh dị ấy vào lòng hang. Những tiếng kêu ậm ọe dội trong vách đá một âm thanh chát chúa.



Phi Bằng xông thẳng vào, gã trông thấy quái nhân nằm thẳng cẳng bên vách đá.



Gã đè nghiến thân hình đầy lông lá của quái nhân trong bộ y trang rách rưới, hôi rình.



Đôi tay chặn lấy vai quái nhân, Phi Bằng thét :



- Ngươi là ai?



Quái nhân chỉ trợn tròn đôi mắt, miệng ậm ọe những têu kêu bi be kỳ cục. Tiếp đó Phi Bằng mới nhận ra quái nhân là một kẻ bị câm. Hắn nằm xuôi tay, dường như biết chưởng lực của hắn không thể thắng nổi Phi Bằng.



Buông quái nhân ra, Phi Bằng đảo mắt nhìn chung quanh xem có bóng người nào trong hang động không. Gã sợ Linh Phụng đã bị quái nhân hãm hại.



Nhưng tuyệt nhiên trong hang chẳng có bóng người.




Thừa dịp Phi Bằng buông tay, quái nhân đã vùng dậy. Đôi cánh tay lông lá của quái nhân nắm vào một sợi dây giật mạnh, đồng thời hắn lao vụt ra cửa hang.



Rầm...



Tiếng nổ chuyển đất, nóc hang sụp xuống, đá lở, cát bay mịt mù...



Phi Bằng nhanh nhẹn búng mình vào góc hang sâu...



Tuy không bị đá đè chết bởi chiếc bẫy sập kinh hồn. Nhưng sức chấn động do khối thuốc nổ trong hang sâu làm Phi Bằng ngất lịm.



Bên ngoài, ánh hoàng hôn đã tắt. Bóng tối phủ trùm vạn vật, Phi Bằng vẫn nằm trong góc hang chìm mình trong cõi vô thức.