Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 174






Hai hôm sau Thượng Quan Linh Phụng và Cẩm Tiên đã đứng trước cổng chùa Linh Sơn tự. Ngôi chùa thật cổ xưa, có lẽ đã xây cất từ ngàn năm qua. Mấy hàng cổ thụ cao ngất tầng mây, lá cành rậm rạp, u uất không lọt ánh mặt trời. Đúng là một nơi tu hành lý tưởng của những bậc cao nhân dị sĩ.



Một ni cô vận áo màu xám từ trong bước ra chắp tay :



- Chẳng hay nhị vị nữ thí chủ có điều chi dạy bảo?



Thoáng nhận ra hai vết sẹo dài trên gương mặt ni cô, cả Thượng Quan Linh Phụng và Cẩm Tiên đều giật mình.



Nhưng Thượng Quan Linh Phụng đã chắp tay :



- Bọn tiểu nữ muốn gặp Không Không sư thái. Xin ni cô trở vào bạch lại với người.



Ni cô mặt sẹo nghi ngờ :



- Nhị vị nữ thí chủ gặp sư phụ tiểu ni có chuyện gì không?




Thượng Quan Linh Phụng chưa kịp đáp, chợt nghe một giọng trầm khàn từ trượng phương vọng ra :



- Mô Phật! Nhị vị tiểu thí chủ hãy chờ đấy.



Tức thì một lão bà áo xám xuất hiện, phía sau có mười một vị ni cô. Tất cả đều mang vết sẹo trên mặt. Nhất là hai vết sẹo trên da mặt nhăn nheo của lão bà sâu hoắm như hai lòng vực, ai ngó thấy cũng phải kinh hoàng. Trong lòng lo sợ, Thượng Quan Linh Phụng nghĩ thầm :



- Quái thật! Bọn họ đều là người mặt sẹo, không hiểu họ là chính đạo hay ác đạo đây.



Thượng Quan Linh Phụng ngấm ngầm đề phòng. Cẩm Tiên cũng thế.



Lão bà mặt sẹo cất giọng từ hòa :



- Mô Phật! Lão bần ni chính là Không Không sư thái, chẳng hay nhị vị nữ thí chủ giá lâm đến đây có điều gì chỉ giáo tệ tự chăng?



Giọng nói hiền từ của Không Không sư thái làm cho Thượng Quan Linh Phụng sửng sốt nhủ thầm :



- Lạ thật, trông qua gương mặt của ni cô thật là kinh tởm, nhưng qua ánh mắt giọng nói lại là một người hết sức nhân từ, phải chăng có điều gì bí ẩn bên trong.



Nàng dè dặt :



- Bọn tiểu nữ là người từ phương xa tới muốn thỉnh cầu lão thần ni một chuyện.



Vẫn với giọng hiền từ Không Không sư thái hỏi :



- Chuyện gì nữ thí chủ cứ nói ra, lão bần ni sẽ liệu sức mình phúc đáp.



- Bọn tiểu nữ muốn thí phát qui y, xin thần ni mở lượng từ bi, hỉ xả.



Tháo lui một bước sửng sốt nhìn Thượng Quan Linh Phụng và Cẩm Tiên thật lâu, Không Không sư thái xúc động :




- Mô Phật! Nhị vị nữ thí chủ là trang sắc nước hương trời, tại sao lại chán chốn hồng trần đến đây tu niệm?



- Bọn tiểu nữ không còn muốn thấy cảnh ô uế phàm trần nữa nên khẩn cầu thần ni cho bọn tiểu nữ được nương chốn Phật đài cho trọn kiếp này.



Càng thêm kinh ngạc, Không Không sư thái cao giọng :



- Nhị vị nữ thí chủ. Lão bần ni xin có lời khuyên, nhị vị hãy trở lại với gia đình, nơi chốn Phật đài lao tâm, khổ hạnh không phải là nơi nương tựa của những trang quốc sắc, thiên hương. Nhị vị hãy nên suy nghĩ cho thật kỹ, đừng hành động lầm lẫn sẽ có điều ân hận ở sau này.



Bằng một giọng thật cương quyết, Thượng Quan Linh Phụng nói :



- Bọn tiểu nữ đã quyết tâm rồi, không có cách nào thay đổi được, xin thần ni mở lượng từ bi.



Không Không sư thái buông tiếng thở dài :



- Phật ngã vô biên phổ độ chúng sinh, nhị vị nữ thí chủ đã quyết tâm lẽ nào cửa thiền không mở rộng, nhưng có một điều chắc chắn không thể nào nhị vị chấp nhận được.



- Điều gì xin thần ni nói cho bọn tiểu nữ được biết?



Trỏ tay sang bọn ni cô mặt sẹo Không Không sư thái đáp :



- Cứ theo qui lệ từ lâu của Linh Sơn tự, những ai nhập môn đều phải mang vết sẹo như các môn đồ này, làm sao nhị vị nữ thí chủ chịu trở thành hai ả ni cô xấu xí như thế.



Cả Thượng Quan Linh Phụng lẫn Cẩm Tiên đều rúng động tâm thần. Hai nàng không ngờ sự tình lại quái gở như thế.



Im đi một lúc Thượng Quan Linh Phụng nói với giọng khích động :



- Bạch thần ni, bọn tiểu nữ muốn hiểu rõ vì sao có chuyện lạ lùng này?



- Chẳng có gì lạ lùng cả. Bởi ngôi Linh Sơn tự này tiếp giáp với vùng quan ngoại, bọn ác tăng thường nhật vượt biên thùy cướp phá, bắt cóc hãm hại đàn bà, con gái, lại mang các thiếu nữ xinh đẹp về Tây Tạng hiến dâng cho lão Pháp vương, nên bần ni đành phải ban hành qui môn đó, để bọn chúng không dòm ngó tới bản tự nữa.




Dừng lại, Không Không sư thái buông hơi thở dài rồi lại tiếp :



- Do cái môn quy khắc nghiệt này, từ lâu bọn ác tăng không còn tới bản tự phá phách nữa. Nhưng đối với nhị vị nữ thí chủ đây trông qua đoán là con nhà danh môn trọng vọng tiếng tăm lừng lẫy đương thời, một lần nữa bần ni khuyên nhị vị chớ nên gia nhập bản môn sẽ phải thiệt đi một thời xuân sắc!



Tới đây Thượng Quan Linh Phụng mới rõ ra Không Không sư thái vốn thật là một vị chân tu chứ không phải kẻ ác đạo như nàng đã hiểu lầm lúc nãy.



Nàng chấp tay trước ngực :



- Bọn tiểu nữ xin bái nhận qui môn của thần ni...



* * * * *



Trưa hôm sau là ngày bái lệ nhập môn của Thượng Quan Linh Phụng và Cẩm Tiên.



Dĩ nhiên hai nàng sẽ chịu mấy nhát dao vạch trên gương mặt và thí phát để trở thành hai ni cô mặt sẹo như bọn nữ ni xấu xí kia.



Giữa Phật đài khói trầm nghi ngút, Thượng Quan Linh Phụng và Cẩm Tiên quỳ dưới Phật đường đợi chờ mũi dao oan nghiệt.



Không Không sư thái cặp mắt lim dim, hướng lên Phật đài, tay lần hạt chuỗi, miệng đọc kinh phổ độ trước giờ thí phát qui y cho hai nữ ni vừa nhập đạo.



Mười hai ni cô mặt sẹo giàn ra hai phía nghiêm trang đến lạnh lùng.



Đọc xong kinh phổ độ, Không Không sư thái tới đứng trước mặt Thượng Quan Linh Phụng và Cẩm Tiên từ từ cầm cây dao nhỏ giơ lên cao.



Hai đóa thiên hương quốc sắc sắp trở thành hai ả xú nữ ni mặt sẹo.