Vạn Giới Ngụy Tạo

Chương 13: Vòng xoáy cặn bã và bất hạnh




Sáng ngày mùng 10 tháng 2 năm X307.

Một ngày trời mưa tầm tã. Thường thì vào tháng 2 Wilhelmina sẽ không mưa thế này.

Có vẻ Ma lực ở tầng đối lưu đã có thay đổi nhỏ nên mới làm cơn mưa trái khoáy thế này xuất hiện.

Nhóm của Mary đã có một giấc ngủ ngon tại một khách sạn ba sao ở Rili Fayn.

Họ đang xuống sảnh để chuẩn bị cho bữa sáng của mình.

"Sao vậy? Bé Emily không chọn được món sao?"

Mary nhẹ nhàng hỏi khi thấy bé hạt tiêu đã ở lại rất lâu bên thực đơn bữa sáng của khách sạn.

Emily xụ mặt, cô chỉ vào thực đơn.

"Trước kia có Helena, Natsumi và Yukari lo liệu việc ăn uống nên em chưa bao giờ phải chọn món..."

Mary mỉm cười xoa đầu cô gái bé nhỏ. Hiền hòa cô đáp.

"Hiểu rồi. Vậy em không cần chọn nữa, chị sẽ làm bữa sáng cho."

Đôi mắt thạch anh tím sáng rực rỡ, Emily vui vẻ gật đầu tán thành.

Mary đến tầng nhà hàng của khách sạn tỏ ý muốn mua ít nguyên liệu của họ.

Thấy cô là Đế cấp Đấu Sư nên họ nhanh chóng chuẩn bị mọi nguyên liệu mà cô yêu cầu, xong họ cũng chỉ dám nhận 70% số tiền cô đưa.

Emily tất nhiên cũng chứng kiến hết, trong đầu óc của cô đã dần nhận ra được. Thực ra bên ngoài cũng có phần không "xinh đẹp" cho lắm.

Họ đang dắt tay nhau trở về phòng thì bắt gặp một chuyện hoàn toàn khác với không khí của Đế đô vào ngày hôm qua.

"Bốp!"

Âm thanh chát chúa từ cú tát trời giáng của vị thiên kim tiểu thư lên khuôn mặt của người phụ nữ trung niên có vẻ không phải người Landorr.

Không dừng lại ở cú tát, cô tiểu thư cao quý kia còn túm lấy tóc của người phụ nữ bằng một thứ lực đạo mạnh mẽ.

Cô cúi gần mặt vào khuôn mặt khốn khổ của người phụ nữ, gằn giọng.

"Con đàn bà hạ đẳng! Mi nghĩ mình là ai? Dám lấy trộm đồ của bổn tiểu thư?"

Người phụ nữ run rẩy, miệng lẩm bẩm những tiếng đứt quãng.

"Không... không có... tôi... Tôi chỉ nhặt... nó... ở... dưới đất..."

Cô tiểu thư kia cau mày, giơ ngón trỏ tay trái lên, phát động Hạ cấp Ma thuật [Faíscas Brilham] bằng cách niệm Ma chú trong đầu.

Một đốm lửa nhỏ với nhiệt độ khoảng 100°C xuất hiện trên đầu ngón tay của cô, cô dí nó sát vào mắt của người phụ nữ nhưng chưa chạm vào.

Người phụ nữ hoảng loạn giãy giụa nhưng sức của một người bình thường làm sao có thể thoát khỏi tay một Thượng cấp Đấu Sĩ?

Cô tiểu thư lần nữa gằn giọng.

"Im đi. Thứ hạ đẳng, mi được làm ở đây đã là sự nhân từ cuối cùng của nhà Archontiá rồi. Vậy mà mi vẫn không biết điều, mi biết thứ mi nhặt là gì không?

Là Hoàng Kim Ma Thạch của một Thượng cấp Hoàng Kim Ma Thú đấy. Thứ như thế có thể mọc trên đất sao?"

Người phụ nữ kia quá sợ hãi chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, nói cũng không lên hơi.

Nước mắt bắt đầu lăn dài, hai tay chắp lại chỉ biết vái lạy cô tiểu thư tha cho mình.

Nhưng bà ấy đâu biết rằng, đó chính là điều mà cô ta mong muốn.

Ôi! Cô thích cái biểu cảm khổ sở ấy.

Cô yêu cái điệu bộ của lũ thấp hèn lạy lục van xin cô tha lỗi... dù cho, chúng làm gì có lỗi!

Đây không phải cái đặc quyền của quý tộc Đế quốc sao? Vì đám bại trận kia đã bị Đế quốc nghiền nát nên chúng đều là chó lợn nói tiếng người chứ đâu phải con người?!

Ôi nhìn xem! Nó đang khóc kìa! Nó khóc vì cái gì nhỉ? Vì đau? Vì sợ? Vì oan?

Không! Không! KHÔNG! Nó khóc là để làm vui lòng cô.

Đúng thế, sự tồn tại của chúng đối với cô chỉ có vậy. Mà không chỉ với cô. Với toàn bộ quý tộc của Đế quốc đều vậy.



Lũ thấp hèn, đám bại trận của bốn quốc gia đã bị gót giày của Đế quốc giẫm nát đều chỉ là thú vật đối với những quý tộc cao quý và quyền năng!

Quả vậy! Người ở dãy hành lang này không ít, họ đều chăm chú nhìn khung cảnh nữ quý tộc dạy dỗ một "con thú giống cái".

Đối với họ, đây chính là ý nghĩa to lớn nhất mà dòng máu Landorr cao quý đã ban cho.

Emily có vẻ đã hết chịu nổi, cô đi tới, hất tay của vị tiểu thư ra. Dù sao thực lực của cô cũng hơn một bậc mà.

Tuy cánh tay nhỏ bé, khẳng khiu nhưng lại ẩn chứa sức mạnh của một Vương cấp Đấu Sĩ khiến cho vị tiểu thư kia phải buông tay ra vì cơn đau.

"Con ranh khốn kiếp!"

Cô nàng gần như gào lên. Vị đại tiểu thư của nhà Archontiá, Dionne Archontiá bùng nổ sự giận dữ. Con ranh đó là ai mà dám cắt ngang sự dạy dỗ của cô?

Emily không chút nao núng, cô nhìn chằm chặp vào Dionne, một làn Ma lực mỏng xuất hiện quấn quanh cơ thể cô.

Chỉ cần ả tiểu thư kia manh động, cô lập tức khiến ả thành bà lão.

Đó chính là Dị năng mà Bộ đã thức tỉnh ở cô. Không như Helena, cô không ngại dùng tới năng lực này đâu.

Tuy nhiên, biến cô tiểu thư kia thành bà lão chỉ là một khía cạnh của năng lực này mà thôi.

Dị năng thật sự của cô là [Thao túng Sinh thể].

Cô có thể làm giảm đi số lượng tế bào trong cơ thể ả hay làm máu của ả chảy ngược, làm nhịp tim của ả rối loạn cũng không phải điều gì khó khăn.

Hay mạnh tay hơn là rút đi năng lượng sống của cô ta, nhưng nếu chỉ ở mức này thì biến cô ta thành bà lão là tốt nhất.

Hiện tại, cô không nên gây ra quá nhiều rắc rối, giết một người - là việc mà cô chưa sẵn sàng làm!

Dionne nghiến răng, ngửa lòng bàn tay ra, cùng lúc niệm hai câu Ma chú.

"O dusze ognia i błyskawicy. Usłyszcie moje wołanie."

Một ngọn lửa lớn xuất hiện trên lòng bàn tay của cô với các tia sét hung bạo đánh ầm ầm tứ phía.

Cả dãy hành lang sáng rực lên bởi ngọn lửa và các luồng sét. Những người Landorr mới nãy còn tò mò hóng chuyện đã vội trốn vào phòng, đóng chặt cửa.

Ôi mẹ ơi! Đó lại không phải là Thượng cấp Ma thuật [Žestoka Vatra] sao?

Thứ Ma thuật Thượng cấp với sức mạnh của hai loại nguyên tố công kích mạnh nhất, không cần nghĩ cũng biết sức tàn phá của nó kinh khủng nhường nào.

Chắc cũng đủ sức làm cái khách sạn này bị thổi bay rồi.

Dù thế Emily vẫn không có chút thoái chí, cô vừa định vươn tay chạm vào Dionne để biến cô ta thành bà lão thì Thượng cấp Ma thuật của cô ta đã bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa khác.

"Woah!"

Dionne thét lên hốt hoảng, Ma thuật... Ma thuật của cô đang bị thiêu đốt?!

Ngọn lửa cùng các tia sét đang bị ngọn lửa với sức nóng 500°C hừng hực đốt cháy.

Cô tiểu thư hoảng loạn giãy giụa, vung vẩy tay chân cũng không làm sao dập tắt được ngọn lửa ma quái kia.

Chết mất! Nóng quá! Nước mắt nước mũi cô gái tèm lem trên gương mặt xinh xắn.

Cô lúc này trông còn thảm hại và tức cười hơn so với người phụ nữ ngoại quốc kia.

"Aaaa... Ahhh... Cứu với... Nóng... Chết mất... Cứu..."

Nghe tiếng la hét thê thảm ấy, những người Landorr kia hé cửa ra thì không tin nổi vào mắt mình.

Thứ mà bọn họ nghĩ là một trận nổ mạnh mẽ đã không xuất hiện, thay vào đó là cảnh đại tiểu thư nhà Archontiá bị một ngọn lửa hành hạ đến mê sảng.

Emily biết ngọn lửa đó, Ma lực do ngọn lửa đó phát ra quen thuộc đến thế mà.

Cô nghiêng đầu, nhìn về góc khuất của dãy hành lang, liền thấy khuôn mặt tinh xảo của Richard mỉm cười vẫy tay.

Hiểu ý, cô xoay người dìu người phụ nữ đi nhưng, ai nha... Thể hình của cô thật kém quá mà!

Mary chỉ biết cười thầm, thu lại lại chiếc dao bạc vào tay áo.

Quả là những đứa trẻ của cô Reagan, phản xạ nhanh nhẹn lắm!

Cô tiến tới, đưa đống nguyên liệu cho Emily rồi cõng người phụ nữ kia trên lưng.



Khi đi qua Dionne, cô còn nhắn lại một câu, không chỉ với Dionne mà với tất cả mọi người ở đó.

"Có gì cứ tìm tới đơn vị 3 của Purgatory Guild. Chúng tôi luôn sẵn sàng phục vụ các vị."

Sau khi ba người họ rời đi, ngọn lửa trên tay Dionne cũng chịu biến mất.

Dionne thì đã ngất vì hoảng sợ tột độ, những người khác cũng ra xem tình hình thế nào.

Thật không tin nổi! Ngọn lửa cháy lớn như thế, kể cả đã cách mấy mét vẫn còn thấy được nhiệt độ kinh khủng của nó, thế mà nhìn xem.

Tay của Dionne hoàn toàn bình thường, chỉ là có một thứ chất lỏng đặc sệt màu trong suốt đã bao bọc lại cánh tay của cô thôi.

Tại phòng của nhóm Mary.

Người phụ nữ đã bình tĩnh lại, các vết thương đã được Emily dùng Ma thuật chữa lành, nhưng những tổn thương tâm lý mà bà đã phải nhận không tài nào giảm bớt ngay được.

Bốn chàng trai cũng tinh ý đứng ở xa để không khiến bà ấy sợ hãi thêm nữa.

Lát sau Mary quay lại với hai khay chứa thức ăn sáng của họ. Trong đó có một suất pancake dành cho Emily, còn lại là overnight oats cho sáu người.

Emily vui vẻ thưởng thức, cô chợt nhận ra pancake này thật khác, liền quay ra hỏi.

"Woa, Mary. Bánh pancake này khác quá. Vì sao vậy chị?"

Mary vừa xúc một muỗng yến mạch qua đêm vừa trả lời.

"À, tại chị quên không mua bột nở. Với cả không có Ma cụ nào trong bếp thay thế lò nướng được."

Emily gật gù.

"Ra vậy. Cơ mà làm kiểu này nó mềm, mịn và bông hơn, cách làm kia em thấy bánh hơi khô."

Mary cười, xoa đầu cô.

Tiếp lại đến lượt Richard thắc mắc.

"Đây là overnight oats mà. Chị vào bếp chưa tới 20 phút thì sao lại làm được món này?"

Mary vẫn hiền hòa đáp.

"Trong bếp có Ma cụ giúp tua nhanh thời gian á em."

Cậu ta chỉ "Ồ, ra vậy!" rồi lại tiếp tục thưởng thức bữa sáng mới mẻ này.

Nhưng kể cả vậy, người phụ nữ kia vẫn chưa dám động thìa, cứ giữ phần ăn của mình trong hai bàn tay, bà ấy chỉ cúi gằm mặt, ngồi ở chỗ khá xa bọn họ.

Mary vẫn như cũ, ôn nhu đi tới, ngồi cùng bà, nhẹ nhàng bảo.

"Cô ơi. Cô ăn đi cho lại sức. Mọi chuyện cũng đã qua rồi, con hứa sẽ cùng cô giải quyết chuyện này mà."

Người phụ nữ bỗng chốc vỡ òa, bà nức nở.

"Ôi, sao đời tôi khổ thế này. Bây giờ biết tìm việc ở đâu đây? Con trai con gái của tôi bỏ nhà đến Đế quốc đã ba năm rồi mà không thấy tin tức gì... Tôi...tôi..."

Bà nghẹn ứ lại. Bà là người Keun, là con dân của đất nước bị Đế quốc đè ép thứ hai trong bốn nước phương đông.

Hơn nữa, vùng đất ấy bây giờ tồn tại một chủng sinh vật kỳ quái giống người nhưng mạnh mẽ hơn gọi là Vampire.

Không chỉ Vampire, mảnh đất đó giờ cũng chỉ toàn quái vật tàn ác, hung hăng và khát máu hoành hành.

Con trai của bà thì không đủ tiêu chuẩn để vào Hiệp hội Hunter ở Keun nên nó tìm đường tới Landorr hòng đổi đời.

Con gái bà một năm sau khi anh trai rời đi, nó cũng bỏ đi nốt vì dù sao cuộc sống ở Keun lúc đó cũng khổ sở quá rồi.

Còn chồng bà thì là một Hunter cấp D, lương lậu cũng chả được bao nhiêu, mà năm năm trước còn chết trong một cuộc tấn công vào hang ổ lũ quái vật cấp B.

Thử hỏi trên đời này còn cái bất hạnh nào chưa đổ lên đầu bà nữa?

Đám trẻ như hít thở không thông. Cái quái gì vậy? Sao nghe như chuyện ở thế giới khác thế?

Vampire? Đó không phải là chủng sinh vật trong truyền thuyết sao?

Với lại quái vật gì nữa? Là Ma Thú phải không? Nếu thế chúng phải ở trong Tower chứ? Sao lại tràn lan ở bên ngoài như thế?

Đó như thể là viễn cảnh ngày tận trong tiểu thuyết ấy!