Đế Minh thẫn thờ, ngây ngốc đứng đó. Đây... đây quả thực chính là hình dạng của hắn từ bốn nghìn năm trước.
"Ồ, Ý chí tự lực tự cường của dân tộc Âu Lạc ra là có hình dáng như vậy."
Reagan cười khúc khích.
Quả là một dân tộc hùng cường. Đến hình ảnh phản chiếu Ý chí của họ cũng thật mạnh mẽ, uy nghiêm và đẹp đẽ.
Hình dạng kia của hắn khác hoàn toàn với cơ thể của Khánh Châu. Nó không cấu tạo từ các hạt vật chất hay năng lượng. Nó là sự phản chiếu Ý chí mạnh mẽ của dân tộc Âu Lạc.
Chính bản thân Đế Minh là thể hiện sức mạnh dân tộc của người dân Âu Lạc. Hắn càng mạnh, thì ý chí và tinh thần của họ càng cao.
Và cái Dị điểm này chính là [Cthaeghya]. Một skill giúp cô tạo ra một địa điểm riêng biệt.
Đây là không - chiều, nó là điểm cơ sở của chiều, nơi đây chỉ là một điểm.
Không có không gian, không có vật chất, không có thời gian, không có gì cả.
Trong không gian không chiều, bản thân vũ trụ là một điểm kỳ dị, nơi mà tất cả các định luật vật lý đều mất đi ý nghĩa của chúng.
Chính vì thế, cô mới nói, khái niệm không - thời gian không tồn tại ở đây. Và mọi cố gắng của Đế Minh đều vô nghĩa đối với cô.
Vì không phải cơ thể vật lý nên Dị điểm này sẽ không có nhiều ảnh hưởng lên hắn.
Lí do mà vì sao khi nãy hắn vẫn có thể dùng cơ thể của Khánh Châu mà không có vấn đề gì, là vì cô đã dùng [Nyarlathotep] lên Khánh Châu trước khi đưa cơ thể cô bé vào [Cthaeghya].
Nhờ có Nyar mà cơ thể ấy vẫn hoạt động tốt như khi ở không gian ba chiều, nhưng Đế Minh không nhận thức được điều đó nên hắn cứ mặc sức mà dồn ép cơ thể ấy đến cực hạn.
Đáng lẽ Nyar vẫn có thể ban cho cơ thể ấy khả năng miễn nhiễm tổn thương. Cơ mà... đó là cơ thể của kẻ địch nên Nyar...
"Hứ. Đừng có trách em. Em không dung túng với những kẻ dám tổn thương ngài đâu. Cthaeghya cũng muốn nghiền nát cơ thể của nhóc ấy đó."
Trong đầu Reagan vang lên giọng nói yêu kiều của Nyarlathotep.
Thật may là Đế Minh không nghe được, chứ không thì cô ngượng chết mất.
Những kỹ năng mà cô có được từ Omniscience Library đều có một cảm xúc mãnh liệt đối với cô.
Reagan cười khổ, dùng ý niệm để đáp lời.
"Nào nào. Kẻ địch của ta làm sao mà tồn tại được? Khánh Châu cũng không có ý định đối nghịch với ta. Các em không cần phải làm khó con bé."
Hai người họ giao tiếp với nhau mà không cần thông qua [Bugg-Shash] vì tất cả 62 kỹ năng mà cô mang theo chính là những thứ tạo nên linh hồn và tâm trí của cô.
Nhưng bản thân cô không bị thao túng bởi chúng. Cô có thể khẳng định chắc chắn như vậy vì đến bản thân cô hay kẻ tạo ra chúng cũng không xác định nổi cô là gì!
Trong lúc cô còn đang ý mặn tình nồng với Nyarlathotep thì Đế Minh cũng đã nhận ra được cái "Dị điểm" này quái đản tới mức nào.
Thật điên rồ! Nơi này quả thực không có không gian và thời gian.
Hắn cứ ngỡ nơi này là do con quái vật kia làm cho thời gian bị ngưng đọng thôi nhưng thật không ngờ. Cái địa điểm này thế mà lại chỉ là một dấu chấm.
Hơn nữa, cô ta còn biết được bản chất sự tồn tại của hắn thì hắn lấy đâu ra cơ hội để thắng được ả đây? Rốt cuộc vị "Thượng tầng" kia tại sao lại giao cho hắn nhiệm vụ này?
Bất chợt, hắn liếc thấy Bách Nhật Thần Đao vẫn đang yên lặng lơ lửng giữa "không trung".
Phải rồi, thanh đao ấy cũng giống hắn. Nó không phải do con người tạo ra. Thanh đao ấy chính là Căn Nguyên của Âu Lạc quốc. Vì thanh đao ấy tồn tại, Nông quốc Âu Lạc mới xuất hiện.
Có rồi! Cơ hội để hắn hoàn thành sứ mệnh của mình đây rồi!
Bách Nhật Thần Đao lao mạnh tới tay Đế Minh, hắn nhanh chóng nắm lấy chỉ định lao tới chém đôi con ả kia ra nhưng hắn đã phải chững lại.
Đế Minh chần chừ không dám có thêm hành động gì khác. Hắn buông đao, hít một hơi sâu.
Hắn vừa bị "giết"!
Hắn lúc này rõ ràng không có sống. Hắn không phải sinh vật nên chẳng có sống hay chết. Vậy nên "giết" thì không hợp lý lắm.
Nhưng hắn chắc chắn, hắn vừa bị giết! Một cái kết tức thì cho sự tồn tại của hắn. Sau đó, hắn lại được "hồi sinh" cùng lúc với khoảnh khắc "bị giết".
Reagan tất nhiên nhận ra suy tư của hắn lúc này. Cô khoanh tay trước ngực, đầu hơi nghiêng, điềm đạm cất lời.
"Sao vậy? Đừng hoảng hốt thế? Ta không giết ngươi bây giờ đâu. Ngươi rất quan trọng với Khánh Châu, mà Khánh Châu lại rất quan trọng với đoạn kết của câu truyện này nên ngươi sẽ không chết vào thời điểm này đâu."
Đế Minh cũng rất yên ổn đứng nghe.
Đáng lẽ cũng chẳng có âm thanh tại nơi này. Nhưng Nyar đã bao phủ cả hai người rồi.
Đế Minh cũng nhanh chóng hiểu được ý còn lại của Reagan.
Quan trọng à? Đoạn kết nào cơ? Chẳng phải ý của cô ta là bối cảnh của kết truyện chính là quê hương của hắn, Nông quốc Âu Lạc sao?
Nếu hắn biến mất, chẳng phải Ý chí của người dân Âu Lạc cũng biến mất theo à?
Ý chí ở đây không phải là tâm trí hay sức mạnh tinh thần. Nó có nghĩa là những gì mà dân tộc Âu Lạc đã làm xuyên suốt bốn ngàn năm lịch sử. Những gì họ đang làm ở hiện tại và những gì mà họ sẽ làm ở tương lai cũng sẽ biến mất.
Đó chính là Ý chí của thế giới này.
Một khái niệm mang ý nghĩa hoàn toàn khác với cái tên của nó.
Ý chí là lớp thứ ba trong bốn lớp cấu tạo nên một cá thể. Xác thịt, linh hồn, Ý chí và Căn Nguyên.
Mà không chỉ là cá thể, nó là thứ ở trong mọi sự tồn tại trong vũ trụ. Vì Ý chí là thứ bao trùm toàn bộ dòng thời gian của mọi sự vật. Là toàn bộ quá khứ, hiện tại và tương lai của bất cứ ai.
Nếu mất đi Ý chí, kẻ đó sẽ biến mất khỏi quá khứ, hiện tại và tương lai.
Đó là lý do vì sao hắn ngay lập tức nhắm tới Ý chí của Reagan ngay lần tiếp xúc đầu tiên.
Hắn đã lờ mờ tưởng tượng được sự nguy hiểm của thứ tồn tại này. Nhưng không tài nào đoán được, thứ này lại quá kinh khủng như vậy.
Có lẽ nào...
"Từ đã. Đừng đi quá xa thế. Cứ bình tĩnh thôi. Ta sẽ cùng ngươi giải đáp từng chút một."
Đế Minh cũng ngoan ngoãn làm theo. Hắn từ khi nhận thức được bản thân là Ý chí của một dân tộc thì đã tự tạo ra một lớp phòng vệ để chống bị động chạm vào tâm trí.
Nếu nó bị xuyên phá thì nó sẽ ngay lập tức lập lại lớp mới để tiếp tục phòng chống và nó sẽ lặp lại cho đến vĩnh hằng.
Thế nhưng, cái thứ hỗn đản kia vẫn tiếp xúc được với suy nghĩ của hắn mà hắn chẳng có chút phát giác nào.
Reagan nhún vai, [Bugg-Shash] cũng chưa từng được dùng tới. Vẫn như khi với Luke thôi, cô lại "đọc" tình tiết được viết ra ấy mà.
Cơ mà, chuyện này nên nói với hắn, vì cô cũng cần hắn nói với cô. Nói cái chuyện mà cô "không được phép" đọc ấy.
"Haiz, mệt ghê. Đừng rào trước đón sau nữa. Ta sẽ hỏi thẳng, ngươi hãy trả lời thành thật. Và ngược lại, ngươi muốn biết gì cứ hỏi, ta sẽ trả lời nghiêm túc."
Đế Minh gật đầu, còn làm gì được khác đâu? Cố gắng thì sẽ bị giết rồi hồi sinh lại cùng một lúc, đó không phải là cảm giác mà hắn muốn trải nghiệm dù chẳng cảm thấy gì cả. Nhưng hắn nhận thức được việc đó, và khi nghĩ tới nó, hắn cảm thấy rất kinh tởm.
"Đầu tiên, vì sao ngươi căm ghét ta? Vì cớ gì ngươi muốn hủy diệt câu truyện này?"
Đế Minh hơi cúi mặt, chậm rãi trả lời, đôi mắt nâu sẫm bỗng tối hơn trước.
"Ta không căm ghét ngươi. Vị "Thượng tầng" mà ta nhận thức được có vẻ căm ghét ngươi. Ta không muốn hủy diệt câu truyện, tuy nhiên vị "Thượng tầng" kia nhận thấy câu truyện này đủ sức hủy hoại quy luật của [Hệ Thống]."
Nghe vậy, Reagan tròn mắt ngạc nhiên. Hắn... hắn nói gì... vậy?
"Phụt...Hahaha..."
Bất giác Reagan phá lên cười. Đùa cô à? Cái thứ lý lẽ gì vậy?
Cô hoàn toàn hiểu Đế Minh bị ảnh hưởng bởi "Thượng tầng" là điều đương nhiên. Tạo vật riêng của "Thượng tầng" hẳn phải chịu sự tác động của "Đấng Sáng Tạo" rồi.
Giống như ngươi ghét những kẻ bắt nạt mình rồi tạo ra một câu truyện lấy bản thân là nhân vật chính rồi đi "bắt nạt" những kẻ mà ngươi tạo ra theo hình mẫu những kẻ bắt nạt mình ấy.
Và tất nhiên, diễn biến của câu truyện ấy chẳng thể ảnh hưởng tới nơi được coi là đời thực.
Nói thẳng ra thì cho dù nhân vật hình tượng có chết nó cũng chẳng thể khiến người hình mẫu bị mất một cọng lông. Kiểu vậy.
Nó là sự thao túng tuyệt đối, hoàn toàn vượt trội, không thể bị phá vỡ vì "nhân vật chính" kia hay "những kẻ mang hình tượng kẻ bắt nạt" đều chỉ là sự tưởng tượng của ngươi.
Thế nên, cái gì mà "hủy hoại quy luật của [Hệ Thống]" cơ chứ? Chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra nổi đâu, trừ khi cô không phải là cô của hiện tại.
Đế Minh cũng chỉ biết lặng im chờ đợi Reagan cười xong. Hắn không hiểu, hắn nói sai ở đâu à?
Có vẻ đã cười chán, Reagan gạt đi giọt nước ở khoé mắt, cô ôm bụng cố nín lại nỗi buồn cười trong thâm tâm.
"Ngươi rốt cuộc bao lâu chưa kết nối với vị "Thượng tầng" của mình rồi? Làm sao có thể truyền đến thông tin sai lệch như thế?
Ngươi cứ nghĩ đơn giản là ngươi sáng tạo một câu truyện hay có một hạt nguyên tử trong người ấy. Không đời nào có chuyện "Hạ tầng" lại gây ảnh hưởng đến mức khiến "Thượng tầng" phải tìm cách tiêu diệt đâu."
Nhưng ngược lại thì có nhé! Tiêu biểu chính là cô lúc này.
Cô tạo ra câu truyện này để tạo ra một giá trị có thể ảnh hưởng tới "Thượng tầng".
Ảnh hưởng ở đây chỉ như một tác phẩm có ảnh hưởng tới người đọc thôi.
Chỉ cần nổi tiếng đến mức khiến cho cô từ một thứ giả tưởng phá vỡ quy luật mà trở thành hiện thực là được.
Tất nhiên chỉ có cô tại "Hạ tầng" mới làm được như thế. Còn kẻ khác đừng hòng mơ tưởng tới.
Đế Minh chết sững người. Không thể nào! Nếu những gì hắn vẫn tin, vẫn làm đều là sai lầm thì rốt cuộc sự tồn tại của hắn có ý nghĩa gì chứ?
Reagan không cười nữa. Cô nhìn hắn trầm lặng. Lát sau mới chìa tay về phía hắn.
"Được rồi! Mau kết nối ta với Căn Nguyên của ngươi. Ta sẽ xem xem thông điệp mà vị "Thượng tầng" đó muốn truyền tải là gì!"
Đế Minh sững người ái ngại. Hắn vẫn chưa thể tin tưởng thứ tồn tại siêu việt kia.
Căn Nguyên lớp cuối cùng của một sự tồn tại và cũng là thứ quan trọng nhất.
Nó là nguồn gốc và cốt lõi của mọi tồn tại. Nó là tổ hợp của một thực thể xuyên suốt quá khứ, hiện tại và tương lai.
Thậm chí, cả kiếp trước, kiếp sau cũng do Căn Nguyên mà có, vận mệnh, số phận và nhân quả của một người cũng có trong Căn Nguyên của kẻ đó.
Nếu Căn Nguyên bị phá hủy, đồng nghĩa toàn bộ những gì thuộc về thực thể đó cũng sẽ biến mất. Ký ức về kẻ đó, những thành tựu của kẻ đó trong vô hạn kiếp sống cũng sẽ tan biến theo.
Nếu thể xác nát nhừ có thể dùng linh hồn khôi phục lại, hay tìm cái xác khác. Nếu linh hồn tan biến, có thể dùng Ý chí níu kéo lại, vì những gì ngươi làm ở mọi dòng thời gian vẫn còn.
Nếu Ý chí dứt đoạn, có thể dùng Căn Nguyên nối lại, bởi Căn Nguyên vẫn còn đó. Kiếp trước, kiếp sau của ngươi có rất nhiều. Nhưng Căn Nguyên đã vỡ nát thì đó chính là kết thúc...
Không, vốn dĩ có Căn Nguyên mới có khởi đầu. Nếu Căn Nguyên biến mất, ngươi dĩ nhiên chưa từng tồn tại và thậm chí còn không cả không tồn tại.
Chính vì Căn Nguyên quan trọng như thế, nên kẻ nào kẻ nấy cũng tìm cách giấu kín nó, bảo vệ nó một cách cực đoan nhất!
Và ở đây, chúng ta có Đế Minh. Một kẻ sở hữu Căn Nguyên còn khó chạm đến hơn tất thảy. Căn Nguyên của hắn, thế mà lại ở "Thượng tầng"!
Đế Minh bất lực nhíu mày. Hắn ngập ngừng nói.
"Ta không chạm tới Căn Nguyên của mình..."
Reagan lặng thinh nghiêng đầu. Ừm, hiểu. Phiền thật đấy! Thôi thì tạm thời, lên lại "Thượng tầng" vậy!