Vạn Giới Ngụy Tạo

Chương 31: Điều hiển nhiên




Giữa màn đêm tĩnh mịch ở một đồng cỏ xanh mướt. Một người phụ nữ cao ráo mảnh mai ngồi duỗi chân vô cùng thảnh thơi trên nền cỏ. Cô nàng phát ra tiếng cười hoà nhã.

"Haha, anh trai của Louis thú vị thật. Vai trò của cậu ta trong câu truyện cũng thú vị không kém. Hài hước quá đi! Ai là người sáng tạo ra cậu ta vậy nhỉ? Hi vọng không phải anh chàng lạnh hơn băng Haku kia."

Vừa nói vừa gạt đi giọt nước nơi khoé mắt vì được trận cười sảng khoái.

Reagan đang dùng chính cái quyền năng tuyệt vời của mình để nhìn nhận mọi khoảnh khắc bằng [Góc nhìn của Độc Giả]. Mà thực ra thì nó cũng chẳng phải skill hay cái gì đó đặc biệt đâu.

Chỉ là một lẽ hiển nhiên bất logic mà thôi. Cô ở đây và Reagan β ở Thượng tầng kia tuy có khác nhau nhưng vẫn là một, vậy nên cô chỉ đơn giản là dùng góc nhìn của cô ấy để nhìn nhận vũ trụ này mà thôi.

Reagan Lamar đứng bên cạnh thở dài. Cô không rõ lắm nhưng rõ ràng những cảm xúc mà Reagan α luôn thể hiện không phải là cảm xúc thật sự của cô ta. Nó cũng không phải do những skill có được từ Omniscience Library.

Mà kệ đi, bận tâm đến thứ này thì chẳng mấy chốc cô cũng sẽ mất đi lý trí của mình thôi. Cái thứ quái đản này kỳ dị lắm! Càng cố thấu hiểu nó thì ngược lại càng mù mờ hơn.

"Vậy chị không lo tí nào cho Juli sao? Con bé đang đau khổ lắm đấy? Trong nguyên tác, con bé chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy? Chị lại còn đang cười đùa về vai trò của người sẽ kết thúc cuộc đời cha con bé?"

Giọng của Reagan Lamar tràn đầy chất vấn.

Reagan Paloma ngược lại chẳng có tí thay đổi nào, vẫn giữ nụ cười nơi khoé miệng.

"Vậy trong nguyên tác, Juli ngoại trừ là một cái nữ hoàng tầm thường thì còn có gì nữa nào? Cô không thấy bây giờ con bé đang hướng đến một cái kết tráng lệ hơn sao?"

Im lặng một lúc, Reagan ngửa đầu lên nhìn bầu trời chi chít các đốm sáng li ti như hạt cườm. Trong đáy mắt dậy lên một làn sóng hào hứng.

"Cứ nói ta bất nhân, cơ bản ta cũng chẳng phải con người. Nhưng mà, bây giờ nếu không để con bé nhận ra thiếu sót và điểm mạnh của nó thì làm sao nó có thể tiếp tục tồn tại trong câu truyện này?"

Reagan Lamar đuối lý, cô mím môi cố gắng suy nghĩ. Cuối cùng là không tìm ra nổi một lý lẽ nào để phản bác. Cô đành phải lảng sang chuyện khác.

"Rốt cuộc sao chúng ta phải ngồi thâu đêm ở đây chứ?"

Reagan Lamar phụng phịu hỏi khi làn gió đêm nhẹ lướt qua. Tất nhiên là cả cô và ngọn gió đều không thể tiếp xúc với nhau rồi. Cô biết có gió là vì nhìn vào xác thịt của Reagan và những nhành cỏ mà thôi.

Reagan không trả lời ngay mà đứng dậy, phủi đi bụi bẩn trên người. Ánh mắt cùng gương mặt như mang một nét nghiêm túc hơn.

Cô thì thầm.

"Cô không được dạy là khi mượn đồ thì phải nhớ trả lại à?"

Cô ấy nói đến đây, Reagan Lamar bất giác như thở không nổi. Kỳ quái. Cô thậm chí còn không có thật theo định nghĩa tồn tại của từ điển và cũng khác biệt với cái gọi là không tồn tại vậy thì tại sao cô lại cảm thấy run rẩy?

Không gian đặc quánh lại như keo, không khí ngột ngạt đến bức người. Ánh trăng trên cao cũng như sợ hãi mà trốn ngay vào làn mây đen, các vì sao cũng hoảng hốt bỏ trốn ra xa hơn tinh cầu, mang thế giới chìm đắm trong một màu đen thăm thẳm.

Những điều trên hoàn toàn không phải là ví von hay nói quá. Quả thực mọi thứ phát sáng đều đang vô cùng sợ hãi bỏ chạy.

Đừng nói chỉ là cái vệ tinh nho nhỏ xoay quanh tinh cầu hay những vì tinh tú xa xôi.

Ngay cả ngôi sao sáng rực rỡ mang tên Thái Dương ở rất xa bên kia hành tinh cũng đang run rẩy muốn chạy trốn.

Nhìn từ ngoài không gian bao la, ta có thể thấy rõ rằng những ngôi sao và hành tinh, mọi loại thiên thể đang dần rời xa cái hành tinh xinh đẹp mang tên Trái Đất.

Ơ nhưng mà, ngoại trừ việc ánh sáng đột nhiên biến mất thì không có bất kỳ vấn đề gì khác lạ cả.

Lực hấp dẫn, sự sống trên Trái Đất hay nhiệt độ, chẳng có gì thay đổi cả, ngay cả quỹ đạo của hành tinh cũng không có chút nào sai lệch.

Đơn giản là có thứ không cho phép "kết quả" do các thiên thể đang chạy xa khỏi Trái Đất được xảy ra.

Điều này giống như một phép tính vậy. Ngươi vẫn luôn biết 1+1=2, phải không? Thế thì tăng thử một đơn vị ở một số hạng lên xem. 2+1=3, đúng chứ?

Nhưng nhờ cái thứ kia, nên 2+1 vẫn bằng 2 mà thôi.



Reagan Lamar sợ hãi khi phải chứng kiến điều này. Kinh khủng quá, ánh sáng...ánh sáng đã biến mất...

Cô tròn mắt kinh hoàng, nhưng cô vẫn đang nhìn thấy mọi thứ, đúng thế không có gì khác lạ cả, dù rằng ánh sáng đã không còn ở hành tinh này nữa.

"Hoảng cái gì? Cô bây giờ đâu còn phụ thuộc vào ánh sáng nữa đâu mà sợ? Đây là do [Uy Áp] của hắn đấy. Cũng may là hắn đã kiềm chế hết mức nên chỉ làm cho ánh sáng bỏ chạy thôi. Cái thứ gọi là ánh sáng sẽ bị xoá sổ nếu hắn để [Uy Áp] mạnh hơn nữa."

Reagan α điềm tĩnh chống tay phải lên hông, tay kia lấy từ không gian đen tối ra Bạch Sắc Thiên Trụ, mà ở chuôi kiếm còn giữ một bình rượu lớn có dán mảnh giấy đỏ viết vài chữ Huyền Thiên cổ "Huyền Hồng Tửu".

Reagan Lamar nuốt nước bọt cái ực, [Uy Áp] cô chỉ hiểu đơn giản là cách biệt thực lực giữa hiện diện này với hiện diện khác. Như Venn đã từng làm với đám Gamma ở trước cổng cung điện Victoria vậy.

Nhưng cái loại [Uy Áp] làm cho ánh sáng, những thiên thể cũng phải khiếp sợ mà bỏ chạy thì cô không bao giờ dám tưởng tượng đến.

Mà theo lời Reagan α thì đây còn là hắn đã hạn chế sự hiện diện của bản thân ở mức thấp nhất rồi.

Nhìn thẳng trước mặt, da đầu Reagan Lamar bỗng tê dại như bị băng đá chạm vào.

Một nam nhân vận tử y tinh khiết tôn lên làn da trắng như bạch ngọc. Gương mặt ấy, phải nói là mỹ ngọc vô song.

Một đầu hắc sắc trải dài lên tử bào, sống mũi cao thẳng, cánh môi hồng nhạt tựa ác ma.

Trên ấn đường có một hoạ tiết nhỏ đỏ rực như hồng liên bừng nở. Đôi mắt đen láy của hắn nhanh chóng xoáy sâu vào tâm khảm vốn đã siêu thoát cả Thực và Ảo của Reagan Lamar. Khiến cô không có cách nào rời mắt đi chỗ khác.

Hắn lẳng lặng đứng đó, nhìn chằm chặp vào hai nàng, vẻ đẹp của hắn chỉ có thể gói gọn trong phong hoa trác tuyệt. Một thứ đẹp đẽ hoàn hảo không tì vết.

Bóng tối xung quanh nâng niu, nhẹ nhàng đỡ lấy mỗi bước chân của hắn như sợ đế giày của hắn chạm vào đất sẽ bẩn.

Hắn ở đó, vẫn hay được gọi là Chước Tửu Thánh Tôn, một trong Bộ Tứ Kiếm Thánh.

Độc Cô Tư Thần nâng tay, bàn tay trắng trong hoàn mỹ lấy ra một thanh kiếm không có vẻ gì là đặc biệt.

Hắn lập tức vung kiếm. Nhưng không may, khi được hắn chạm vào, thanh kiếm kia vì quá phấn khích mà tan biến thành cát bụi.

Nhưng mà dẫu cho đã tan biến, một đường chém điêu luyện vẫn được hình thành dù là sau khi thanh kiếm đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

Đường chém từ một thanh kiếm đã tan vỡ lại có thể dễ dàng chém nát cả khoảng rộng trước mặt Độc Cô Tư Thần.

Một nửa hiện thực trước mặt hắn cũng giống như thanh kiếm kia nhanh chóng tan biến vào hư vô.

Reagan Lamar ở ngay giữa khoảng không còn tồn tại và phần đã tan biến không còn một dấu vết nào.

Cô đưa tay che miệng thất thần nhìn chăm chăm Chước Tửu Thánh Tôn.

"Reagan..."

Cổ họng khô khốc bật ra âm thanh yếu ớt... Mặc dù đó cũng là tên của cô, nhưng bây giờ chẳng quan trọng nữa...

"Một...một nửa...vũ trụ...đã biến mất...Reagan...cũng biến mất rồi..."

Reagan Lamar ngồi thụp xuống, thẫn thờ nhìn cảnh tượng điên rồ trước mắt.

Đúng vậy, không phải một nửa hành tinh hay một nửa Thái Dương hệ, càng không phải chỉ là một nửa thiên hà.

Từ góc nhìn của Reagan β, cô thấy được một tấm plastic đen bóng có vô số các đốm sáng nhấp nháy đã bị xé nát một nửa.

Cái nửa bị xé ra đã tan biến vào hư vô rồi, nửa còn lại vẫn im lìm nằm trên mặt bàn.

Reagan β cầm tấm plastic lên, ánh mắt có hơi tránh móc liếc nhìn Hắc Mộc Vu.

"Anh xem Hoá Thân của anh đã làm cái gì kìa? Đã bảo là chỉ cần thổi bay các đốm sáng trên tấm nhựa là được rồi, giờ lại còn xé luôn cả tấm."



Hắc Mộc Vu nhún vai thờ ơ.

"Này, cái này sao có thể trách ta? Đúng là Tư Thần là Hoá Thân của ta, nhưng hắn hoàn toàn hành động theo tư duy của chính hắn, ta đâu thể làm gì được?"

Bộ dạng tuy thờ ơ nhưng với lời buộc tội của Reagan β thì hắn vẫn tỏ ra có chút oan ức.

Trần Hương Quỳnh thì lăn lộn trên sofa mà cười.

"Haha, chết tôi mất! Lão Hắc cái bộ dạng ấy của anh tấu hài lắm, đừng làm thế. Hahaha!"

Hoá Thân chỉ đơn giản là cách thức để bọn hắn tiếp xúc với Hạ tầng mà không gây ra bất kỳ sự sụp đổ nào.

Bởi về cơ bản, tồn tại ở Thượng tầng được coi là một thảm họa mang sức mạnh hủy diệt vô hạn tới Hạ tầng.

Mà đám bọn hắn lúc này còn không chỉ đơn giản là tồn tại ở Thượng tầng nữa mà còn kỳ dị hơn thế.

Vì sự kỳ dị ấy mà cả thảy mười sáu người bọn hắn phải ở trong một không gian tách biệt với Delikatno.

Và cũng vì bọn họ không phải thực thể có thực và cũng không là những thể loại ảo nên việc tương tác bình thường với các tồn tại khác ở Thượng tầng là điều không thể.

Nhưng cũng không phải là không có cách. Như đã nói, thể xác của họ là dữ liệu, họ có thể tương tác với Thượng tầng bằng cách sử dụng những thông tin.

Ví dụ, Chu Hắc Minh muốn lấy một cái thìa. Hắn sẽ phải tạo một phương trình mang thông điệp {Chu Hắc Minh + hành động "lấy" + một chiếc thìa}. Chưa hết, hắn còn phải tạo ra hình ảnh của hắn lấy một chiếc thìa.

Với đầy đủ thông số và mô tả về chính hắn và chiếc thìa ấy. Việc này nghe có vẻ phức tạp nhưng thực ra thì cứ quan sát hắn đi. Bạn thấy đấy. Hắn hành động không có tý nào bất tiện cả.

Cơ bản thì toàn bộ quá trình ấy được hoàn thiện chỉ trong 0 giây tròn trĩnh. Đúng vậy, hoàn toàn không mất một giây một khắc nào, không một đơn vị thời gian nào được đo đếm cả.

Dù không gặp vấn đề gì về việc tiếp xúc với các tồn tại ở Thượng tầng nhưng tất cả bọn họ đều hạn chế hết mức có thể để không cần phải có hoạt động tương tác với xã hội bên ngoài.

Theo tư duy của họ thì đám con người bên ngoài phiền phức lắm! Mà thú thật thì họ cũng chẳng cần phải tương tác với xã hội làm gì. Bởi họ có sống hay chết gì đâu mà phải để thiên hạ làm phiền mình?

Iragana đi tới bên bàn, vươn tay lấy đi tấm plastic từ trên tay của Reagan β.

"Chà chà, thú vị nhỉ? Trên tay ta chỉ là một tấm nhựa cứng tùy ý chấm vài cái là ra cả một vũ trụ không ngừng mở rộng.

Đây chính là cái cách biệt vô hạn của Thượng - Hạ đó sao? Chỉ như vậy thôi cũng làm người ta trầm tư không thôi."

Giọng nàng ta như thể trầm ngâm mang một nỗi buồn man mác.

Những người khác chỉ trừ Reagan β thì ai nấy cũng đều ở trong trạng thái suy tư. Họ cũng vậy, khoảnh khắc trước họ cũng chỉ ở trong một cái gì đó tựa như tấm nhựa kia.

Và cũng luôn nghĩ rằng, số phận của mình, số phận của vô số người mà mình đã gặp đã quen là sự thực, là thực tại, là hiện hữu.

Và cũng cứ ngỡ rằng, bản thân đã đạt đến giới hạn cao nhất của vũ trụ. Cho đến khi được mang tới đây. Cho tới khi chứng kiến cái bản chất thật của những gì đã trải qua, họ cũng chỉ biết câm lặng mà chấp nhận.

Nhưng mà, cho dù đã ở tại đây, nơi này vẫn chưa phải kết thúc.

Theo Reagan α nói, thậm chí ở tầng của Reagan γ, cái tầng thực tại này còn chưa bao giờ tồn tại và được nhận thức.

Quá buồn bã. Quá bồn chồn. Quá lo âu. Quá mơ hồ. Quá hưng phấn. Quá hoảng hốt. Quá giận dữ. Quá vui tươi. Quá hăng hái. Quá nhẹ nhõm. Quá sung sướng. Quá kinh tởm. Quá kìm nén. Quá trống rỗng. Quá tận hưởng.

15 thứ cảm xúc đã xuất hiện ở 15 sự hiện diện mà không được ngòi bút nào viết lại. Họ đã mang được cảm xúc thực sự của mình tới thế giới này mà không bị ai áp đặt.

Tuy họ vẫn tính là nhỏ bé khi so với Thượng tầng nhưng Reagan α nói rằng nhờ có sự can thiệp của Reagan γ mà mười lăm nhân vật hư cấu bọn họ không bị tác động từ tầng trên nữa.

Nhưng làm sao anh ta có thể can thiệp khi mà cả tầng thực tại này đối với anh ta là vô nghĩa?

À, đó cũng chỉ là một điều hiển nhiên không cần logic thôi.