Ngày 09 tháng 02 năm X307, niên lịch Charles.
Wilhelmina, Đế đô của Đế quốc Landorr, cũng là thành phố lớn nhất Đế quốc.
Được ban cho khí hậu ôn hòa, lúc này đang là mùa xuân nên tiết trời có phần ấm áp khô ráo.
Dưới bầu trời xanh ngát, bạn có thể hòa mình vào rất nhiều lễ hội khác nhau hay tận hưởng không khí của các hoạt động ngoài trời náo nhiệt.
Ở Đế đô có nhiều các danh lam để tham quan như cung điện Đế vương Victoria, nhà thờ Hoàng Đế Lord George, Bảo tàng Đế quốc Maximilian, vườn hoa của Nữ thần Rhea... thậm chí Học viện Đế đô Quinn cũng là một địa điểm lý tưởng.
Toàn bộ Wilhelmina là một khu du lịch tuyệt vời bởi vẻ đẹp như chốn thần tiên cùng với đó là rất nhiều các sự kiện lớn nhỏ.
Du khách từ nội quốc đến ngoại quốc đều có thể thoải mái lựa chọn địa điểm cùng thời gian, bởi bất kỳ đâu, bất cứ khi nào Đế đô luôn có lễ hội.
Vậy nên Wilhelmina mới được mệnh danh là "Thành phố của Lễ hội và Niềm vui".
"Gamma" thực sự choáng ngợp vì điều này. Suốt mười năm trời, họ bị giam giữ ở căn cứ của Bộ, sau đó thì ở khuôn viên của Học viện, nào có ngờ, ở bên ngoài lại sôi động và náo nhiệt đến thế.
Các tòa nhà cổ kính với thiết kế cổ điển mà không lỗi thời, vẻ trang trọng và tươi mới hiện diện ở khắp mọi nơi.
Người người tấp nập từ khắp các ngả đều đang tụ hội ở đây để tham gia các hoạt động.
Nổi bật nhất hẳn là "Lễ kỷ niệm 30 năm Thắng lợi của Đế quốc Landorr".
Các "Gamma" được Reagan mời vào một quán cafe hiện đại để thưởng thức đồ ngọt cùng các loại thức uống, cũng là để ngắm nhìn khung cảnh lễ hội của Đế đô trong cái ngày trọng đại này.
Emily trên tay bê đĩa bánh flan dâu tây nhưng vẫn chưa động vào một miếng nào, cô còn đang bị sự đông vui kia làm cho choáng váng. Miệng nhỏ chúm chím.
"Đông quá đi!... Mười năm trước em cũng được bố mẹ cho tới thành phố Beatrice vào dịp "Nhạc hội mùa hè" cơ mà cũng không tới mức này..."
Reagan nhấp nhẹ ly black cherry bourbon hot chocolate ngọt ngào kèm theo hơi men khiến người thưởng thức thấy ấm áp, mỉm cười đáp.
"Ừm, Beatrice lúc đó cũng là thành phố đứng top 5 của Đế quốc, mà cũng mười năm rồi, bây giờ thời thế thay đổi nhiều lắm."
Emily gật đầu tán thành nhưng mắt vẫn không dời khỏi dòng người nườm nượp. Trong đầu thầm nghĩ "Lễ hội ra là có không khí như thế này!"
Không chỉ Emily, các "Gamma" khác cũng không tránh khỏi hào hứng, họ thấy ai ai cũng mỉm cười thật tươi, họ khoác tay nhau nô đùa trong lời ca tiếng nhạc.
Họ nhảy với nhau các điệu nhảy truyền thống, bọn họ có rất nhiều người mang các loại trang phục khác nhau, tiếng nói khác nhau, ngoại hình khác nhau nhưng ai nấy đều trao cho nhau những lời chúc cùng nụ cười nồng thắm.
Đây không phải khung cảnh hòa bình mà ai ai cũng ước ao mơ tới sao?
Landorr thực sự đã tạo nên một nơi mà mọi chủng tộc đều có thể chung sống với nhau một cách yên bình, hòa thuận.
"Giấc mộng Đế quốc" mà bất kỳ quốc gia nào cũng muốn đạt được, nơi mà bất kỳ ai cũng muốn tới dù chỉ một lần.
Đột nhiên đám trẻ bị đánh thức bởi một giọng nữ trong trẻo.
"Oh, giáo viên hàng đầu Đế đô đang dạy học viên trốn học đó sao?"
Người này đầy vẻ thân thiết đến sau lưng Reagan, ngón trỏ thanh mảnh chọt nhẹ vào má của cô. Reagan nhún vai, vui vẻ đáp.
"Các em cũng sắp thành đồng phạm rồi đấy!"
Quả vậy, đi tới bàn của họ không chỉ có Mary mà còn có thêm ba cô gái khác.
Bọn họ đều có vẻ trẻ hơn so với (tuổi) Reagan (cô nói bản thân 30 tuổi nhưng thật sự trông như mới ngoài 20, cùng lắm là 25 thôi), mà cũng lớn hơn một chút so với "Gamma".
Cả bốn người đều khá trẻ trung, đặc biệt là lượng Ma lực mà họ đang sở hữu cứ ngồn ngộn như chỉ hận không thể bóp nghẹt những ai có mặt ở đó.
"Gamma" đều tỏ ra khá dè chừng.
Đám Mary cũng nhận ra là bọn nhóc này có sự khác biệt với những học viên thông thường, mặc dù chính bọn họ cũng đã từng là học trò của người giáo viên mạnh nhất Đế quốc.
Reagan cũng biết được tình hình của "Gamma" đối với người ngoài, cô bình tĩnh gỡ rối cho cả hai bên.
"Được rồi. Không cần phải đề phòng họ đâu. Đây là Mary, Eliana, Susan và Carla. Bọn họ là những học viên của cô cách các em hai khóa, trừ Carla là hơn các em ba khóa."
"Gamma" sau khi nghe được lời này của Reagan, lớp phòng bị đã được hạ xuống, đám Mary cũng thở phào, quay lại nói với Reagan.
"Vậy cô muốn chúng em làm gì?"
Reagan hạ ly chocolate kèm hơi men đã vơi quá nửa, ánh mắt trở lên điềm nhiên hơn.
"Cô muốn các em dắt đám nhóc này đi tham quan một vòng Đế đô, địa điểm do các em tự thỏa thuận."
Xong cô hướng mặt về phía "Gamma".
"Còn các em, hãy phân ra thành năm nhóm và đến tìm hướng dẫn viên mà mình muốn. Việc này sẽ diễn ra trong ba ngày hai đêm, vào buổi trưa ngày thứ ba hãy nộp lại tờ báo cáo về trải nghiệm của các em.
Các em không cần câu nệ gì cả, viết về những gì mình thấy, trải qua, cảm xúc của bản thân hoặc bất cứ điều gì, kể cả mong muốn của các em hay điều mà các em muốn chia sẻ với cô."
Bọn nhóc lại ngơ ra, chúng thực sự không hiểu nổi, sao cô phải làm như vậy?
Cô không phải được Bộ trao quyền quản lý bọn họ sao?
Chỉ cần làm những việc như các giáo viên khác đã làm là được rồi, việc gì phải bày trò như thế này?
Hay đây cũng là ý của Bộ? Nhưng cô ấy đã phá hủy máy giám sát cùng thiết bị định vị rồi mà.
Rốt cuộc là người phụ nữ này muốn làm gì?
Louis cười nhẹ như gió xuân ngây ngất. Chất giọng nam tính dịu dàng vang lên.
"Điều đó nghĩa là gì ạ?"
Đám "Gamma" vốn đã quen với nhan sắc rực rỡ này nên chẳng có phản ứng gì, Reagan thì đã sớm tạo được kháng thể, chỉ tội cho bốn đàn chị chưa kịp hoàn hồn thì đã bị triệt hạ đến hồn phi phách tán.
Reagan cũng dịu dàng đáp lại.
"Đây là cô muốn hiểu rõ hơn về những đứa trẻ mà trong một năm tới cô sẽ gắn bó. Chúng ta không còn ở trong khuôn viên Học viện vậy nên sẽ không kiểm soát được hết các biến cố. Mà các em đều là những đứa trẻ đặc biệt nên phải có cách tiếp cận phù hợp mới có thể gắn bó lâu dài."
Những đứa trẻ "Gamma" có một chút rung động về điều mà Reagan chẳng mảy may suy nghĩ đã nói ra.
Đám Mary cũng cười thầm, đúng vậy, đây chính là phong cách của vị giáo viên tuyệt vời nhất của họ.
Họ vẫn luôn cảm thấy may mắn vì năm cuối trước khi bước vào xã hội thì gặp được Reagan.
Cô dịu dàng, chu đáo mà cũng rất nghiêm khắc, thẳng thắn. Cô luôn vì sự phát triển của học sinh mà đi ngược lại bất kể quy tắc và cũng vì học sinh mà cô sẵn sàng đẩy chúng vào thế nguy.
Một giáo viên như vậy thử hỏi trên đời được mấy ai?
Sau một lúc, "Gamma" đã nhanh chóng phân chia ra thành năm nhóm.
Reagan hướng mắt quan sát, cô cười mỉm vẻ chẳng có gì ngạc nhiên lắm.
Nhóm Reagan gồm có: Dạ Thiên, Louis, Yukari, Hyeon và Lucas. Đám nhóc này đề cử đội hình để quan sát cô đây mà.
Chúng có lẽ muốn tìm lý do cho việc tin tưởng cô, Reagan hớp hết ngụm black cherry bourbon chocolate, điềm nhiên đứng dậy.
"Vậy các em quyết định được điểm đến chưa?"
Louis với tư cách thủ lĩnh trả lời.
"Vâng, có cả lộ trình rồi ạ!"
Reagan cười híp mắt.
"Tốt lắm! Địa điểm đầu tiên là gì?"
Louis không chần chừ với ý cười thân thiện.
"Là... Cung điện Đế vương Victoria ạ."
Lời vừa thốt lên, đám Mary cả kinh tròn mắt, còn đám "Gamma" lại mang ý cười giả lả, vẻ như đó là mục đích thật sự của chúng. Reagan nhếch miệng cười, tặc lưỡi. "Chậc! Đám nhóc này cũng ranh ma lắm!"
Bọn chúng yêu cầu như vậy vì muốn được tham quan cung điện Victoria trước tiên là phải có dấu ấn Hoàng gia, hai là được cấp phép bởi Hội đồng Đế đô.
Mà Reagan, một giáo viên bình thường từ Học viện Đế đô, nếu không dính líu gì tới bộ máy chính quyền thì làm sao có ngay được hai thứ đó?
Reagan lắc đầu cười khổ.
"Các em thật là... Thôi được rồi, đi nào!"
Lời cuối cùng của cô khiến đám trẻ không tin nổi vào tai mình. Cô... thực sự là ai vậy?!
Đáng lẽ là chỉ có nhóm Reagan đi tới Cung điện thôi nhưng đám nhóc kia vì tò mò nên cũng bám theo thành ra vô cùng đông đúc nhưng hoàn toàn trật tự và quy củ.
Chúng không tin nổi, những người trên đường nhìn thấy chúng thì hòa nhã cười nói như rất thân quen, còn thản nhiên trao vòng hoa.
Có lẽ họ sẽ chẳng thể nào ngờ được rằng những đứa trẻ mà họ vừa thản nhiên tặng hoa chính là "những tên sát nhân" đã quét sạch một thành phố cùng gần một triệu rưỡi sinh mạng trong nó.
Đại lộ cổ kính với các con đường sắt dần lộ ra trước mắt cả bọn.
Một đoàn tàu điện nhỏ màu xanh dương với thiết kế hiện đại chỉ có hai toa nối vào nhau có nhiệm vụ là đón trả khách trong phạm vi Đế đô ù ù chạy qua, cắt ngang ánh nhìn mọi người với Cung điện.
Chờ cho đoàn tàu đi qua, Reagan dẫn đám trẻ đến gần hơn với Cung điện.
Cung điện Đế vương Victoria, quả nhiên là một danh lam, xứng với cái danh "Công trình kiến trúc xa hoa nhất lục địa Qaradelik".
Nhắc đến những công trình kiến trúc nổi tiếng của Landorr thì Cung điện Victoria là cái tên không thể thiếu.
Cung điện tọa lạc ở Đế đô Wilhelmina luôn khiến du khách phải choáng ngợp bởi sự xa hoa và lộng lẫy của nó.
Cung điện Đế vương Victoria không chỉ nổi bật bởi lối kiến trúc baroque mà nơi này còn được xem như một bảo tàng hoàng gia với rất nhiều hiện vật giá trị.
Những bộ đèn chùm bằng Ma Thạch của Vương cấp Ma Thú, những cánh cửa mạ vàng khổng lồ hình bán nguyệt, hàng ngàn bức tượng được đúc từ các khối nova-estrela cổ điển cùng với những bức tranh tường được trang trí xa hoa.
Tất cả tạo nên một kỳ quan hoành tráng khiến du khách phải mê đắm khi có dịp được chiêm ngưỡng.
Bọn trẻ chỉ biết im lặng ngắm nhìn thứ công trình tuyệt tác mà không biết phải thốt lên câu gì.
Chúng đang chứng kiến một kiệt tác của thời đại, thứ công trình là niềm tự hào của dân tộc.
Nguồn Ma lực kinh hoàng mà nó đang tỏa ra khiến cho bất kỳ ai đang chiêm ngưỡng nó cũng phải xây xẩm mặt mày.