Giờ đã là chiều, các hoạt động không còn sôi nổi nữa mà lắng đọng và dịu êm.
Mọi người có thể dành khoảnh khắc này để ở bên những người mà mình trân quý.
"Woa, nhìn kìa! Cái cây đó là gì vậy?"
Emily hăng hái chạy nhảy khắp nơi như thể cô muốn ghi lại tất cả mọi hình ảnh vào trong tâm trí.
Cả một dãy phố xinh đẹp, vẻ đẹp của những nét nghệ thuật, sự tinh tế và đậm vẻ cổ kính pha lẫn nét hiện đại của thành phố đầy hoa lệ.
Đặc biệt tại con phố Rili Fayn với hệ thống các cửa hàng thời trang đa dạng bởi những thương hiệu nổi tiếng.
Những con đường được lót đá sundar, đậm chất cổ kính với những lâu đài mái vòm, đài phun nước và những hàng cây cổ thụ.
Tại nút giao với năm con phố khác, ngay chính trung tâm ấy là một cái cây jamila to lớn.
Không ai biết nó có tự bao giờ nhưng nó vẫn ở đấy vì con người đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nó.
Cây jamila này đặc biệt hơn các cây khác vì lá không phải hình tròn thông thường mà là hình trái tim viên mãn cùng với đó là màu tím sẫm rất đáng yêu.
Hoa jamila mọc kín thân cho đến ngọn với màu hồng tím lãng mạn, từ xa trông như một dải lụa hoa tuyệt sắc.
Vì lá thường rụng trước khi cây nở hoa nên toàn thân cây được bao bọc bởi tấm màn hoa mịn như nhung khiến người ngắm không thể rời mắt.
Hoa jamila không chỉ đẹp, có hương thơm mà nó còn có thể làm thuốc hoặc các món ăn hấp dẫn với vị chua chua ngọt ngọt khó cưỡng. Quả jamila khi ăn có vị giống như hạt dẻ.
Người ta còn nói vui với nhau rằng nếu một cặp đôi ở bên nhau ngắm nhìn cây jamila này thì họ sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Emily chạy tới để ngắm nhìn kỹ hơn cái cây đặc biệt này.
Cô gái với chiều cao 1m36 lon ton chạy quanh tán cây rực rỡ màu tím hồng trông rất yêu đời.
Mary cùng bốn cậu trai lặng lẽ tiến đến từ phía sau.
Nhóm của Mary gồm Tần Trình, Richard, Albert, Mikhail và bé hạt tiêu Emily.
"Ai cha, bé Emily lại đây chị chụp ảnh cho."
Mary dịu dàng nâng máy ảnh, tay vẫy gọi Emily.
Cô bé vui vẻ chạy tới, tạo dáng theo chỉ dẫn của Mary.
Emily Chamaeleon thật không khiến người ta thất vọng bởi dáng vẻ không thua kém gì một tiểu thiên thần trong tích xưa.
Dáng vẻ nhỏ nhắn dễ thương với cánh tay xinh xinh trắng ngần, đôi chân nhỏ bé vậy mà thoăn thoắt.
Mái tóc dài màu hoa bằng lăng được cột lại thành hai bím một cách lỏng lẻo.
Để điểm tô thêm cho vẻ đẹp tinh khiết ấy là đôi mắt màu tím sáng như một cặp thạch anh tím trong veo, đôi mắt ấy như đang phản chiếu vẻ xinh đẹp thanh thoát của thế giới này.
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kết hợp với chiếc váy trắng dáng xòe đơn giản.
Lại đứng trước cây jamila đặc biệt mang sắc hồng tím khiến cho người ta không khỏi nhầm tưởng cô chính là hiện thân của jamila.
Mấy chàng trai nhìn Emily cười tươi như vậy thì trong lòng cũng vui phần nào.
Họ ngồi xuống chiếc ghế dài bên hàng cây jamila thông thường với lá tròn và hoa màu trắng.
Tần Trình ảo não ngửa đầu lên trời, thở dài.
"Không biết chuyện này rồi sẽ kết thúc thế nào?"
Ý của Tần Trình chính là kết cục của cả Gamma sau khi kết thúc một năm học bổ sung.
Bọn họ vốn dĩ không có kế hoạch nào cho việc này.
Ban đầu, sau khi hoàn thành 12 năm phổ thông thì họ sẽ lập tức trở về căn cứ nghiên cứu của Bộ để tiếp tục đóng góp tài năng của mình cho nước nhà.
Nhưng không rõ vì lý do gì đột nhiên họ bị đưa cho Reagan với mục đích trải nghiệm một năm dưới sự dẫn dắt của vị Thánh Tôn trẻ tuổi nhất lịch sử.
Albert sau khi nuốt xuống ngụm nước ngọt, không mặn không nhạt đáp.
"Dù là gì thì chúng ta vẫn nằm trong lòng bàn tay gã đó thôi! Ngay từ đầu, thứ khiến chúng ta không thể thoát khỏi Bộ là do hắn mà. Cái tên khốn đít chai đó!"
Vốn là không có cảm xúc gì nhưng khi nhắc đến "gã đó", trong giọng của cậu có mang theo sự bất lực não nề.
Năm năm trước, hắn ta chính là kẻ đã đánh gục Louis trong cơn mất kiểm soát, nếu không thành phố gần Cerenaux nhất là Shadeau cũng rơi vào tình cảnh diệt vong rồi.
Gã đó vốn dĩ không phải nhân viên của Bộ nhưng sau "công trạng" ấy, hắn rất được hoan nghênh trở thành một thượng cấp trong bộ máy của Bộ.
Ba cậu nhóc còn lại cũng nhăn mặt khi nghĩ tới "gã đó".
Hắn ta cũng là người kiểm tra năng lực của Gamma, tuy không áp đảo như Reagan nhưng hắn ta cũng không phải là một kẻ mà đám Gamma có thể coi thường.
Richard đá một cái vào bắp chân của Albert, nhăn nhó.
"Đang yên đang lành nhắc đến cái tên khốn đó làm gì? Làm tụt hết cả mood."
Khung cảnh khép lại và chuyển tầm mắt của chúng ta đến nơi cách đó vài trăm mét.
Như đã nói Wilhelmina đan xen cả hiện đại lẫn cổ kính tạo nên một thành phố đa sắc màu.
Đặc biệt, tại hướng Nam cách Cung điện Đế vương 5km là thị trấn cổ Hianga với những cây cầu gỗ được xây dựng từ thời Charles IV.
Những ngôi nhà được trang trí bằng những bích họa và một quảng trường thị trấn duyên dáng, cổ kính.
Ngay sau thị trấn Hianga là một khung cảnh tuyệt vời của ngọn núi Istoric.
Nhóm của Eliana đã chọn tới đây để tham quan.
Không khí tưng bừng phấn khởi cũng đang diễn ra tại thị trấn này.
Mọi người nô nức kéo nhau ra tham gia các hoạt động lễ hội.
Họ tổ chức các trò chơi truyền thống, cụng các ly bia bằng gỗ, hát hò nhảy nhót các vũ điệu từ xa xưa.
Cả thị trấn Hianga như đưa con người ta trở về cuộc sống của những ngày xưa cũ vì trên người họ là những bộ trang phục với mẫu thiết kế từ gần hai trăm năm trước.
Thị trưởng của Hianga đã nhận ra có các cô cậu lạ mặt xuất hiện. Ông tươi cười gọi chúng vào.
"Oh, các cháu muốn trải nghiệm lễ hội của Hianga sao? Mau vào đây!"
Đám nhóc thoáng đầu là ngại ngùng, sau đó nhờ sự nhanh nhẹn của Eliana mà cả đám đã bớt đi được phần nào sự lúng túng.
"Vâng, cảm ơn bác! Bọn cháu đang có một buổi trải nghiệm do Học viện tổ chức. Nhóm bọn cháu được chỉ định tới đây ạ. Mong được mọi người giúp đỡ."
Thế rồi những đứa trẻ vốn không biết gì về thế giới suốt mười năm qua đã bị đẩy vào vòng tròn nhảy múa của thị trấn Hianga bởi những người dân thân thiện hòa đồng.
Những đứa trẻ cũng dần hòa mình vào vũ điệu hân hoan, cất lên lời ca hát mừng chiến thắng, dù vẫn còn bẽn lẽn lắm.
Và cũng vì bọn trẻ không muốn uống bia, thứ đặc sản nức tiếng của Hianga dù chúng đã đủ tuổi, nên bọn họ đã làm thêm ít nước cam cho chúng, đó cũng là sản vật hàng đầu của họ.
Nhảy múa hát hò xong, Elias cùng Liễu Chi chơi đùa với những đứa trẻ khác trong thị trấn.
Joyce, Yoo Dal và Liam thì cùng với vài cô chú đi thu hoạch cam rồi vào hầm chứa bia để ủ các hạt ngũ cốc.
Cả một buổi trời lao động thật khác với mọi khi. Thường thì vào thời gian này chúng còn đang bận đấu tập với nhau vì các cuộc kiểm tra định kỳ hàng tháng.
Việc này vừa không mệt bằng đấu tập lại còn vui và hào hứng hơn gấp nhiều lần.
Sau khi làm xong thì trời cũng đã sẩm tối, Eliana đã cùng các cô các bác trong trấn chuẩn bị bữa tối cho tất cả mọi người.
Bọn họ sẽ tổ chức một bữa tiệc thật linh đình nhân ngày trọng đại này của dân tộc.
Năm đứa trẻ Gamma được người dân đưa cho những bộ trang phục với thiết kế giống họ.
Bọn trẻ vừa có chút bỡ ngỡ cũng rất nhanh cảm thấy hân hoan vì sự đổi mới này, chúng vui cười thưởng thức bữa ăn đông người nhất trong suốt mười năm qua.
Thật ngon! Có lẽ cho đến mãi về sau chúng cũng không thể quên nổi cái hương vị ấm áp này.
Tạm bỏ qua bữa ăn tươi vui của thị trấn Hianga, chúng ta sẽ đến với nhóm của Susan với cô nàng chị cả Helena, người em gái ít nói Cố Tịnh Hải, anh chàng băng đá Karl cùng hai chàng trai khác là Hachirou và Ryan.
Dưới không khí huyên náo của buổi tối ở một con phố đông đúc nhất Đế đô - Royale.
Bầu không khí trong lành, tinh tế với khung cảnh độc đáo, lộng lẫy bởi những tòa kiến trúc đa dạng đang phát sáng.
Chúng phát sáng không do loại Ma thuật nào hết mà do tính chất đặc biệt của các nguyên liệu xây dựng nên Royale.
Chúng được gọi là dricues, một thứ vật chất kì lạ hấp thụ ánh sáng Mặt Trời vào ban ngày và phát sáng khi xung quanh chìm dần vào đêm tối, cảnh vật xung quanh càng tối thì nó lại càng sáng.
Vào những ngày chất lượng ánh sáng Mặt Trời yếu thì người ta sẽ dùng Quang Ma Pháp để dricues hấp thụ ánh sáng.
Tại nơi phố xá ngập tràn ánh sáng ấy, nhóm của Susan đã được trải nghiệm một buổi trời mua sắm thật đã đời.
Họ mua đủ thứ từ quần áo tới thức ăn, từ mỹ phẩm đến các phụ kiện nhỏ xinh.
Thực ra chỉ có Susan cùng Helena là tận hưởng chuyến shopping này thôi.
Cố Tịnh Hải vốn là một cô gái kiệm lời và không thích sự nổi bật nên cô chỉ biết làm ma nơ canh cho Helena thỏa sức thử đồ.
Còn ba cậu trai kia thì khỏi nói rồi. Họ đột nhiên trở thành xe đẩy tự động của Helena với chồng chất các túi hàng cùng hộp đồ.
Ban đầu thì họ rất vui vì người chị lớn có vẻ hạnh phúc vì được tự do lựa chọn đồ mà mình muốn.
Không những chọn đồ cho riêng mình hay cho nhóm của họ, cô còn rất tận tâm lựa chọn cho toàn bộ Gamma, Helena tỉ mỉ chọn những món đồ phù hợp nhất với tất cả mọi người.
Điều đó cho thấy cô vô cùng quan tâm đến những người em chỉ kém mình một tuổi.
Được quan tâm như vậy thì tất nhiên là điều rất hạnh phúc nhưng nó đã kết thúc một cách chóng vánh khi bọn họ đặt chân đến cửa hàng thứ năm trong buổi và số tiền mà Helena chi ra đã lên tới 4000 sika (đồng sika \= bảng anh).
Thế là cả đám nhận ra rằng đây không còn là cuộc mua sắm đơn thuần nữa mà chính là cách để Helena thỏa mãn "cơn nghiện mua sắm" của mình.
Ryan nhăn mặt cau mày, thả phịch người xuống chiếc ghế đá ven đường, chất giọng nam trầm ấm vang lên đầy mệt nhọc.
"Mệt chết được! Thảo nào Albert không muốn chung nhóm với chị."
Helena rời mắt khỏi bản đồ thành phố, phồng má.
"Hứ. Các em không hiểu được đâu. Thử nghĩ mà xem, suốt mười năm trời những món đồ mà chúng ta nhận được từ Bộ thật nghèo nàn và kém thẩm mỹ.
Chúng chỉ đưa cho chúng ta những bộ quần áo nhàm chán vì nó có các thiết bị kiểm soát. Các phụ kiện cùng vật dùng còn kinh khủng hơn. Đều là Ma cụ, lượng Ma lực dày đặc làm cho chúng ta không thể nhìn được thứ đó có mẫu mã thế nào."
Helena lắc đầu ngao ngán khi nhớ lại những bộ đồng phục do Bộ đưa cho nào là thiết bị kiềm chế Ma lực, nào là "công tắc" Dị năng.
Những Ma cụ thì đúng là có ích thật đấy nhưng đa phần toàn là đồ tái chế và cái nào cũng như cái nào, thiết kế xấu kinh lên được.
Cô đoán, đó chắc là sản phẩm lúc rảnh rỗi của vị Thượng cấp phởn đời nào đó của Bộ.
Trước một tràng của Helena, Ryan mặt đực cả ra.
Ừ thì, cậu chưa bao giờ quan tâm đến việc mình dùng đồ gì, quần áo ra sao nên với sự bất mãn của Helena cậu chỉ đơn giản thấy là quá khó hiểu.
Nhưng cũng không thể lấy nó làm lý do bao biện cho việc chi tiêu quá hoang phí kia được.
Emily Chameleon