Cuối cùng, cuộc phẫu thuật cùng hoàn thành. Hiện tại, Tống Khải Hoàn vẫn đang trong trạng thái hôn mê. Về phía Tống phu nhân, sau khi đạt được thỏa thuận liền nhanh chóng đưa một số tiền lớn đặt lên tay trưởng khoa Cao, nói:
- "Bây giờ số tiền này là của ông. Cảm ơn vì đã kịp thời cứu sống Khải Hoàn nhà chúng tôi."
Tống Khải Hoàn nằm mơ màng trên giường bệnh, nhịp tim dần trở nên ổn định hơn. Chẳng hiểu tại sao lúc này, văng vẳng bên tai anh là giọng nói ngọt ngào của một chàng trai:
- "Hãy nhớ, thay tôi bảo vệ Lam Di Tinh. Phải luôn làm cô ấy cười mỗi ngày, có được không?"
- "Nhưng anh là ai chứ? Còn nữa...tôi không biết Lam Di Tinh là ai cả?"
Cả người Tống Khải Hoàn co giật, trên trán nhiễu nhại mồ hôi, anh thầm nói với bóng người trước mặt một cách vô thức. Bóng người mờ ảo chỉ mĩm cười, liền sau đó nói vọng bên tai anh:
- "Tôi đã hứa sẽ dùng trái tim mình để yêu Tiểu Tinh đến cả đời. Hãy thay tôi hoàn thành lời hứa ấy."
Vụt...
Dứt lời, bóng hình mờ ảo cũng dần biến mất. Tống Khải Hoàn giật mình liền lập tức ngồi bật dậy, lên tiếng hét lớn:
- "Lam Di Tinh."
- "Khải Hoàn, con tỉnh lại rồi. Mẹ mừng quá."
Tống phu nhân đã ngồi túc trực bên cạnh anh hơn cả đêm. Ngay khi nhìn thấy anh tỉnh dậy mà mừng rỡ đến bật khóc, ôm chầm lấy anh.
- "Kì lạ. Tại sao mình lại gọi tên một người chưa từng gặp mặt chứ?"
Nói rồi, Tống Khải Hoàn đưa tay lên ngực mình. Cảm nhận nhịp tim vẫn bình thường nhưng lại cảm thấy có chút gì nhoi nhói ở sâu tận bên trong. Bản thân anh cũng không biết nữa.
Cuối cùng, cuộc phẫu thuật cũng thành công. Người nhà bệnh nhân không ngừng nói lời cảm ơn còn hết mực ngợi khen nữ bác sĩ vừa trẻ lại vừa tài giỏi như cô. Lam Di Tinh mĩm cười, khiêm tốn nói:
- "Đây là trách nhiệm của người bác sĩ, cả nhà không cần cảm ơn tôi."
- "Bác sĩ Lam, khi nào có thời gian, đến nhà chúng tôi cùng ăn tối nhé. Thật sự rất muốn mời cô một bữa để cảm ơn."
Lam Di Tinh mĩm cười gật đầu liền sau đó xoay người mở cửa bước ra khỏi phòng hồi sức. Vẫn như mọi ngày, cô ngồi trên hàng ghế dọc hai bên lối đi để chờ Đoàn Thế Khương đến đón. Tuy nhiên, chẳng hiểu tại sao hôm nay vẫn chưa thấy anh đến. Vốn là người suy nghĩ chu toàn, anh sẽ gọi điện báo với cô trước.
Tút...Tút...Tút...
Gọi mãi vẫn không thấy người bên kia bắt máy, Lam Di Tinh bắt đầu giận dỗi, miệng không ngừng lẩm bẩm mắng anh:
- "Đồ heo lười Đoàn Thế Khương, anh lại ngủ quên ở nhà mà quên đón em có phải không?"
Bỗng nhiên lúc này, màn hình tivi đối diện băng ghế phát lên tin tức về một vụ cháy vừa xảy ra trong hôm nay gây chú ý lên người Lam Di Tinh. Ngay lập tức, cô ngước mặt nhìn lên màn hình, phần nào cũng giết thời gian trong khi chờ đợi bạn trai đến.
- "Xin chào, tôi là phóng viên có mặt sau hiện trường vụ cháy kinh hoàng vừa xảy ra ở tòa chung cư B. May mắn cuối cùng ngọn lửa cũng đã được dập tắt. Người dân hầu hết đã được sơ tán đến nơi an toàn. Tuy nhiên, trong lúc giải cứu hai mẹ con ở tầng 12, có một chiến sĩ cứu hỏa đã bị thương nghiêm trọng, anh ấy tên là Đoàn Thế Khương. Hiện tại vẫn chưa biết tình trạng ra sao."
Nghe đến đây, toàn thân Lam Di Tinh bỗng chốc cứng đờ, gương mặt không cảm xúc nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà gọi điện cho Phan Nhất.
- "Di Tinh, Thế Khương...Thế Khương cậu ấy đã qua đời rồi."
Anh vừa nói vừa nấc nghẹn. Ngay khi biết Phan Nhất đang nằm nghỉ ngơi tại phòng bệnh, cô lập tức chạy đi tìm anh. Vừa vào đến nơi, Phan Nhất lập tức chạy đến, ôm chặt lấy cô mà khóc nức nở. Một lúc sau, anh rút trong túi ra chiếc hộp màu đỏ, bên trong là nhẫn cầu hôn mà khi trước Đoàn Thế Khương nhờ anh đưa tận tay cho cô.
- "Cậu ấy bị thương nặng, nhanh chóng đưa đến đây nhưng lại không kịp."
- "Sao khi đó anh không gọi cho em."
Lam Di Tinh lúc này đã mất bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu mà lớn tiếng với người đối diện.
- "Lúc đó em đang ở trong phòng phẫu thuật, anh làm sao gọi điện thoại làm ảnh hưởng đến em chứ. Hơn nữa, em làm sao có thể nhận được cuộc gọi lúc đó."
- "Vậy hiện tại Thế Khương đang ở đâu?"
Hai tay cô nắm chặt lấy cổ áo của Phan Nhất mà giật mạnh. Anh cúi đầu, chỉ tay về phía cửa phòng u ám ở cuối dãy, trầm lặng nói:
- "Ở nhà xác."