Tống Khải Hoàn thấy thế liền tiến chầm chậm về phía trước, nhỏ giọng hỏi han:
- "Bà ơi, cậu ấy chính là cháu trai của bà sao?"
Nghe anh hỏi, bà cụ lập tức quay sang nhìn người thanh niên trong bộ quần áo đắt tiền, một lúc sau thở dài, lắc đầu đáp:
- "Không phải. Thằng bé ấy chỉ là hàng xóm của tôi mà thôi nhưng tấm lòng cậu ấy rất tốt bụng. Chính vì lẽ đó, tôi vẫn luôn xem thằng bé như người trong nhà vậy."
Nói rồi, bà cụ đưa tay lau lau đi giọt nước mắt, sau đó lặng lẽ rời đi.
Hiện tại, chỉ còn mỗi Tống Khải Hoàn ở lại nơi này. Một làn gió mạnh bỗng thổi qua khiến lá cây gần đó cũng rơi rụng xuống, phủ lên ngôi mộ vẫn còn mới của Đoàn Thế Khương.
Tống Khải Hoàn tiến lại gần, sau đó cúi thấp người, khẽ đưa tay chạm lên tấm di ảnh Đoàn Thế Khương chàng trai với gương mặt phúc hậu, luôn luôn mĩm nụ cười.
- "Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi di ảnh của anh ấy."
Một giọng nói sắc lạnh từ sau vang lên. Ngay lập tức, Tống Khải Hoàn xoay người lại đã thấy người trước mặt nhìn mình bằng một nửa con mắt. Hàng lông mày khẽ nhíu lại, gương mặt tỏ vẻ chán ghét hiện lên rõ ràng của Lam Di Tinh. Cô từng bước tiến lại gần phía Tống Khải Hoàn liền sau đó mạnh tay xô ngã anh té xuống đất, lạnh giọng nói:
- "Anh còn mặt mũi mà đến đây sao? Về mà hỏi những gì xấu xa mà mẹ anh đã làm với Thế Khương, cùng với tên Cao Tâm Đức ấy."
- "Cô Lam, cô nghe tôi nói đã."
Tống Khải Hoàn lồm cồm đứng dậy, phủi phủi lại quần áo mà vội vàng giải thích. Tuy nhiên lúc này, Lam Di Tinh đã không còn bình tĩnh mà thẳng tay tát vào mặt anh một cái tát đau điếng.
Bốp...
- "Mau trả lại trái tim cho anh ấy, mau trả lại đây."
Cô mạnh tay liên tục lay mạnh người đối diện mà khóc lóc trách móc. Với cương vị là một bác sĩ, cô vốn biết rằng Thế Khương của cô sẽ không thể sống lại nhưng cô vẫn muốn giành lại trái tim nhân hậu của anh khỏi tay những kẻ nhà giàu vốn xem mạng người như cỏ rác.
Tống Khải Hoàn không phản kháng mà chỉ đứng yên cho cô đánh lên ngực mình. Một lúc sau, anh mạnh tay giật mạnh chiếc áo sơmi đang mặc trên người ra làm hai, lộ ra cơ ngực săn chắc cùng một vết mổ dài, sau đó nắm lấy tay Lam Di Tinh đặt lên, nghiêm túc nói:
- "Được. Tôi trả trái tim này lại cho cô. Bây giờ tôi sẵn sàng rồi, cô cứ tự tay xẻ dọc vết thương này, sau đó moi lấy trái tim đang đập bên trong người tôi ra ngoài đi."
Bàn tay Lam Di Tinh chạm lên lồng ngực nóng ấm của anh mà cảm nhận từng nhịp tim đang đập ở bên trong. Chẳng hiểu tại sao cô lại không nỡ ra tay ngay cả khi Tống Khải Hoàn sẵn sàng để cô mổ lấy trái tim này. Dường như cô có nghe một giọng nói văng vẳng bên tai của Đoàn Thế Khương mà bật khóc nức nở. Bất ngờ, Lam Di Tinh không quên đi cú sốc này liền lập tức ngất đi trong vòng tay Tống Khải Hoàn.
- "Cô Lam, cô không sao chứ? Mau tỉnh lại đi."
Tống Khải Hoàn đỡ lấy cơ thể bé nhỏ của Lam Di Tinh, miệng không ngừng gọi tên cô. Một làn gió khẽ thổi qua trước quang cảnh hiu quạnh, có chút giá lạnh này.
- "Đền em cả trái tim của anh đấy. Dù anh đang ở nơi nào ở trên hành tinh rộng lớn này, anh vẫn mãi bên cạnh em và trái tim anh sẽ chỉ mãi hướng về phía em mà thôi."
- "Lam Di Tinh, anh yêu em. Vẫn mãi yêu em."
- "Thế Khương?"
Cô bàng hoàng tỉnh dậy, miệng không ngừng gọi tên Đoàn Thế Khương. Hiện tại, cô đang ở bên trong xe của Tống Khải Hoàn. Khi nãy, anh không biết phải làm cách nào chỉ có thể dìu cô ngồi vào bên trong xe để tránh đi cơn gió lạnh ở bên ngoài.
- "Cô tỉnh rồi à?"
Anh nhẹ giọng hỏi han người bên cạnh. Nhận ra thực tại, cô nhanh chóng chạm lấy nắm cửa, sau đó mở cửa bước xuống, nói vọng vào bên trong bằng ngữ điệu lạnh lùng:
- "Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không để các người sống tự do tự tại đâu."
Rầm...
Nói rồi, cô mạnh tay đóng sầm cửa lại khiến tim người bên trong như muốn rớt ra bên ngoài.
- "Tại sao? Tại sao trái tim này như muốn nhắc nhở mình rằng không được làm tổn thương cô ấy."