Lam Di Tinh đang ngồi trầm tư, cô khẽ thở dài tỏ vẻ buồn chán. Kể từ khi Đoàn Thế Khương mất, cô cảm thấy cuộc sống của mình trở nên tẻ nhạt, trong lòng trống vắng không biết diễn tả ra sao. Hằng ngày hết làm việc ở phòng khám, tối đến lại trở về nhà. Thi thoảng buồn buồn thì lái xe đi dạo đâu đó, nhưng tất cả cũng chỉ có mình cô.
- "Bác sĩ Lam, có người nhờ tôi mang thức ăn đến cho cô."
- "Là của Thế Khương đúng chứ?"
Ngay lập tức, Lam Di Tinh đứng bật dậy, giọng nói trở nên hào hứng mà mĩm cười hỏi. Nhưng chưa được ba giây sau cô mới nhận ra rằng Đoàn Thế Khương đã không còn tồn tại liền sắc mặt bỗng sa sầm xuống. Khi trước, anh vẫn thường xuyên mang thức ăn đến vì sợ cô mãi tập trung làm việc mà bỏ bữa. Lâu lâu lại nhờ một vài người mang đến cho nên điều này đã trở thành thói quen khiến cô phút chốc tưởng chừng anh vẫn còn đây, ngay bên cạnh mình.
- "À, của một bệnh nhân lúc trước của cô. Anh ấy bảo rằng muốn làm điều gì đó để cảm ơn."
Lam Di Tinh mĩm cười liền sau đó hỏi lại:
- "Vậy cô có biết anh ấy tên là gì không?"
- "Cậu ấy không nói tên, chỉ nhờ tôi nhắn lại có thế thôi."
- "Cảm ơn cô nhiều."
Cuối cùng, người phụ nữ ấy cũng bước trở ra. Tống Khải Hoàn đứng bên ngoài với ánh mắt mong chờ. Ngay khi thấy anh, người phụ nữ lập tức giơ ngón tay với ngụ ý rằng mọi thứ đã xong xuôi, cô cũng đã nhận được số thức ăn ấy, khiến anh cảm thấy vui vẻ mà cười tươi đáp lại.
Ở bên trong này, Lam Di Tinh chậm rãi mở hộp thức ăn ra. Điều khiến cô ngạc nhiên đó chính là những món này đều là đồ mà cô yêu thích. Cảm thấy có chút gì đó kì lạ, Lam Di Tinh nhíu mày, lập tức đậy lại hộp thức ăn liền sau đó bước chầm chậm ra phía cánh cửa.
Quả thật đúng như cô nghĩ, Tống Khải Hoàn đang đứng bên ngoài trò chuyện vô cùng vui vẻ với người phụ nữ khi nãy. Đợi sau khi anh vẫy tay chào tạm biệt người trước mặt, liền lập tức Lam Di Tinh trên tay cầm lấy số thức ăn mà khi nãy mình đã nhận được ném thẳng vào mặt anh, tức giận nói:
- "Tưởng là ai, hóa ra lại là Tống thiếu gia ăn chơi có tiếng. Lần trước anh cho người ám sát tôi còn chưa đủ cho nên bây giờ muốn dùng thức ăn hạ độc tôi có phải không?"
- "Lam Di Tinh, tôi cho người ám sát cô khi nào chứ?"
Tống Khải Hoàn thực sự không hiểu cô nói gì mà hỏi ngược lại khiến cô càng thêm khinh bỉ mà nhếch môi cười nhạt. Cô không ngờ, ngoài những tật xấu ra, anh còn là người giả tạo đến vậy. Dám làm nhưng không dám thừa nhận, thật không đáng mặt đàn ông.
- "Lam Di Tinh, cô nghe tôi giải thích đã."
Ngay lập tức, anh nắm lấy tay cô mà kéo lại thế nhưng lúc ấy lại nhận được một cú tát bằng nước thẳng vào gương mặt điển trai khiến cả người anh ướt sũng. Lam Di Tinh vội lấy chai nước mà hất thẳng vào người đối diện, liền sau đó mạnh tay rút khỏi bàn tay anh, giọng khinh thường:
- "Buông bàn tay dơ bẩn của anh ra và đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa. Tôi biết cho dù mình có làm cách nào đi chăng nữa để đòi lại công bằng cho Thế Khương cũng vô ích. Tất cả mọi thứ cũng sẽ đều bị Tống gia các người dùng tiền che lấp mà thôi."
- "Di Tinh, tôi đã hoàn toàn thay đổi. Cô hãy tin tôi một lần, có được không?"
Tống Khải Hoàn khẽ lau đi nước đang bám trên mặt mình mà chân thành nói. Tuy nhiên, đáp lại anh là ánh mắt chẳng mấy quan tâm của người đối diện.
- "Anh đừng cố tình bắt chước Thế Khương mà lấy lòng tôi. Cả đời này, không ai có thể thay thế vị trí của anh ấy trong lòng tôi. Tống Khải Hoàn, tôi ghét anh, tôi hận anh và toàn bộ những người Tống gia. Anh đừng bao giờ làm phiền cuộc sống của tôi nữa, bằng không giữa hai chúng ta sẽ có một người chết."
Dứt lời, Lam Di Tinh xoay lưng trở vào phòng khám. Cô ném thẳng chai nước đã bị đổ hơn một nữa xuống đất mà bước đi một cách dứt khoát. Hiện tại, chỉ còn mỗi Tống Khải Hoàn với cả người ướt sũng, bộ dáng cũng trở nên nhếch nhác.
Anh cúi người, khẽ nhặt lên từng mẫu thức ăn đã bị đổ xuống đất. Đôi mắt của anh lúc này đã đỏ ngầu nhưng vẫn cố kìm nén nỗi hụt hẫng ở bên trong lòng. Hiện tại, anh cảm thấy tim mình thật sự rất nhói, rất khó chịu. Những lời cáo buộc mà Lam Di Tinh dành cho anh không hề sai nhưng mỗi khi đối diện với ánh mắt đầy thù hận ấy của cô, anh lại không chịu được.
- "Lam Di Tinh, em ghét tôi đến vậy sao?