Về phía Lam Di Tinh, trong suốt cuộc phẫu thuật, chẳng hiểu tại sao mắt cô thỉnh thoảng lại giật liên tục, lồng ngực cũng cảm thấy nhoi nhói, vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, tính mạng bên nhân và người nhà của họ đều đang trông chờ ở cô, vì vậy Lam Di Tinh cố gạt bỏ những thứ nhỏ nhặt làm ảnh hưởng đến sự tập trung của mình.
Phía bên ngoài, một người phụ nữ trung niên với trang phục sang trọng đang không ngừng khóc lóc, tay luôn níu giữ người thanh niên đang nằm bất tỉnh trên băng ca, trên người đầy thương tích đang được nữ y tá đẩy vào bên trong phòng cấp cứu.
- "Khải Hoàn, con đừng làm mẹ sợ."
- "Phu nhân, bà bình tĩnh. Bác sĩ sẽ nhanh chóng đến."
Nữ y tá không ngừng an ủi. Tuy nhiên, bà ta bỗng nhiên nổi giận mà lập tức hét lớn:
- "Bình tĩnh sao mà bình tĩnh. Con trai tôi bị người ta đâm trúng tim, nó không thể chờ đợi thêm nữa."
Sự ồn ào của bà ta làm náo loạn cả bệnh viện. Thoáng chốc, bác sĩ trưởng khoa xuất hiện, liền nhỏ giọng trấn an:
- "Tống phu nhân, xin bà hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật cho thiếu gia."
Bà ta lạnh giọng cảnh cáo:
- "Ông khôn hồn khiến con trai tôi tỉnh lại, nếu không, tôi sẽ không để yên cái bệnh viện này đâu."
Khoảng chừng vài phút sau, phía bên ngoài xuất hiện thêm chiếc xe đẩy bệnh nhân. Người bên cạnh luống cuống theo sau, gương mặt bám đầy bụi đen, căng thẳng nhìn người nằm trên băng ca.
- "Thế Khương, đến bệnh viện rồi. Cậu cố gắng thêm một chút nữa thôi."
Đoàn Thế Khương lờ đờ đôi mắt cố nhìn người trước mặt, hơi thở trở nên nặng nề liền sau đó cố gắng dùng toàn bộ sức lực còn lại mà rút ra chiếc hộp màu đỏ bên trong túi, đưa về phía Phan Nhất, thở dốc nói:
- "Phan Nhất, cậu...cậu đưa thứ này cho Tiểu Tinh và...nói...với cô ấy rằng...tôi không thể bên cạnh cô ấy được nữa rồi."
- "Đoàn Thế Khương, tôi cấm cậu nói mấy lời không may đó."
Dứt lời, nữ y tá đưa Đoàn Thế Khương vào bên trong phòng cấp cứu. Trong đầu anh lúc này hiện lên những hình ảnh hạnh phúc bên cạnh Lam Di Tinh.
- "Đồ heo ham ngủ Đoàn Thế Khương, anh lại để em chờ hơn một tiếng rồi."
- "Tôi đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi. Đợi khi công việc của Di Tinh bớt bận rộn, tôi sẽ đưa cô ấy đi du lịch, cùng nhau đón tuyết đầu mùa. Sau đó sẽ quỳ gối trước mặt cô ấy mà cầu hôn, cậu nghĩ sao?"
- "Đoàn Thế Khương, đủ rồi. Anh làm em buồn cười đến mức không thể tiếp tục làm việc nữa đấy."
- "Đoàn Thế Khương, em cũng yêu anh, rất rất yêu anh."
Nhịp tim của anh lúc này vô cùng yếu khiến vị bác sĩ không ngừng dùng máy kích điện. Toàn thân thương tích nặng nề của anh bị kích điện mà giật lên liên tục, một dòng nước mắt khẽ lăn dài xuống gối.
Tít...Tít...Tít...
- "Bác sĩ, cậu ấy không vượt qua được rồi."
Vị bác sĩ bất lực thở dài liền sau đó bước từng bước nặng nề mở cửa đi ra báo cho người ở phía ngoài.
- "Cái gì? Cậu ấy đã tắt thở rồi sao? Không thể nào?"
Ngay khi nhận được tin, Phan Nhất hoàn toàn sụp đổ mà ngã khụy xuống, sau đó ôm mặt khóc nức nở. Trên tay anh không ngừng siết chặt chiếc hộp màu đỏ mà khi nãy Đoàn Thế Khương nhờ anh chuyển đến tay Lam Di Tinh.
Về phía Tống Khải Hoàn, tình trạng anh cũng chẳng tốt hơn. Do từ nhỏ anh đã mắc bệnh tim cùng với thói ăn chơi không lành mạnh, lại còn thêm bị đám du côn dùng dao đâm trúng khiến trái tim anh không thể cứu vãn. Tình cảnh bây giờ là phải có một trái tim khác ngay bây giờ, nếu không anh sẽ không qua khỏi.
- "Cái gì? Thay tim? Bác sĩ trưởng khoa, bằng mọi giá, ông phải thay tim cho con trai tôi. Cho dù phải trả hàng chục tỉ, tôi cũng chấp nhận."
Bà ta không ngừng van xin trưởng khoa Cao khiến ông ta có chút khó xử. Bởi vì hiện tại, bệnh viện không còn quả tim nào phù hợp cũng không có người hiến thì lấy đâu ra quả tim để thay cho Tống Khải Hoàn chứ?